Tô Hàm và những khác vội về trong đêm, sợ trời tối quá an . Anh Từ và những khác kinh nghiệm đường đêm, với Tô Hàm: “Thây ma giỏi tiếng động, ban đêm đường sá càng yên tĩnh, tiếng xe thể truyền hàng nghìn mét, lẽ ở những nơi chúng chú ý, thây ma đang tiến về phía chúng , trừ khi chúng thể lái xe liên tục thì nhưng tình hình đường sá , nếu chúng chặn thì xong đời.”
Tô Hàm khiêm tốn tiếp thu, lúc đó cô và Hạ Vĩ Thông lái xe đường đêm cũng khá may mắn, dù thì lúc đó mới là ba ngày đầu mạt thế, ngoài việc gặp thây ma vây ráp đường cao tốc lúc đầu thì những đoạn đường đó ít gặp thây ma.
Họ tìm một nơi tầm thoáng đãng, địa thế cao để dừng nghỉ ngơi và sắp xếp phiên canh gác, mỗi hai giờ. Tô Hàm canh gác , cô một bộ quần áo khác, những bộ quần áo dính m.á.u cô cho ba lô, định về nhà sẽ vá và giặt sạch. Ngồi nóc xe bóng tối, dùng tai lắng động tĩnh xung quanh, thế giới trong mắt cô là màu đen trôi chảy.
Cô nhắm mắt đắm chìm gian, nơi đây sáng sủa, nhiều nhiều vật tư vây quanh cây bạch ngọc khô héo ở giữa, khiến cô là thấy vui vẻ. Sau khi kiên nhẫn kiểm kê, cô xác định thành quả của đêm nay.
Thịt hộp là một thùng hai mươi hộp, tổng cộng 846 thùng.
Trái cây đóng hộp là một thùng năm mươi hộp, tổng cộng 1279 thùng.
Theo lời Từ đó, lẽ khi nhà máy chiếm đóng, vật tư tiêu thụ ít, còn nhiều như là ngoài ý . Cô để một thùng đồ hộp nào cho đám của tên họ Vương , bộ đều quét sạch.
Đếm hộp, Tô Hàm vui đến nỗi ngủ , nỗi sợ hãi bất an khi g.i.ế.c đầu cũng xua tan ít trong niềm vui . đến khi Tần Việt đến canh gác, cô xe ngủ thì nỗi sợ hãi mới trỗi dậy, khiến cô liên tục gặp ác mộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-123.html.]
Rõ ràng khi tay, cô thấy mặt của hai đó nhưng trong mơ họ dung mạo rõ ràng, họ cô đầy oán hận, dường như dùng ánh mắt xé nát cô, miệng lẩm bẩm: “Cô là kẻ g.i.ế.c ... kẻ g.i.ế.c ... xuống địa ngục... xuống địa ngục!” Sau đó mặt bắt đầu nổi lên những vết loang lổ, đôi mắt biến thành màu đỏ đục như m.á.u của thây ma, cuối cùng cùng toe toét với cô: “Đến đây nào, xuống địa ngục .”
Cô đó là ác mộng nhưng vẫn nhịn cảm giác hồi hộp sợ hãi, khi tỉnh dậy sờ thấy trán và cổ đều là mồ hôi.
“Trời sắp sáng , chúng lên đường thôi.”
Khi trở về làng Tô Gia hơn chín giờ sáng, Tô Hàm rửa mặt, Vương Nguyệt Nga trưởng làng sẽ chia đất, để cô và Tô Thiên Bảo trông nhà.
“Chia đất? Sao thế?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hôm qua lúc họp tối, trưởng làng trong làng chúng một đất nhiều năm ai trồng, đều bỏ hoang , còn đất của mấy hộ gia đình diệt môn trong làng, đất của họ cũng thể để . trưởng làng những mảnh đất đó bình thường lén trồng, đồng ý, tranh giành cãi mãi, dứt khoát lấy những mảnh đất đó chia .” Tô Thiên Bảo cắn cá rán rõ ràng: “Trưởng làng trong làng ai cũng phần, ngoài cũng nhưng chắc chắn sẽ chia ít hơn chúng , trưởng làng chia một ít cũng , họ tự trồng trọt thể tự nuôi sống , tự nuôi sống thì sẽ chuyện , làng sẽ yên .”
Tần Việt và những khác trở về cũng một tin như .
“Đến làng Tô gia coi như là đến đúng nơi , chúng học cách trồng trọt cho nghiêm túc, dù cũng thể tự cung tự cấp!”
Sau đó, nhà Tô Hàm chia thêm một mẫu đất, Tô Vệ Quốc quyết định sẽ trồng lúa nước. bây giờ vẫn đến thời điểm gieo trồng, thì tiên hãy trồng một loại rau thường ngày để ăn , Tô Thiên Bảo thích ăn cà chua, Vương Nguyệt Nga liền quyết định: “Vậy thì trồng cà chua ! Loại dinh dưỡng.”