Đợi Tô Hàm , gã đàn ông cơ bắp lẩm bẩm: “Lão Trần, đó chỉ là một con nhóc thôi, sợ gì chứ.”
Ông chủ Trần vỗ mạnh : “Nói bậy bạ gì thế! Gọi cô là cô Tô hoặc Tô Hàm, con nhóc gì chứ, đây là làng Tô Gia, làng Tô Gia! Anh kiềm chế tính khí của , chúng còn ở đây lâu dài.”
Trưởng làng lo lắng về tình hình bên ngoài, mùa thu hoạch cũng sắp đến, đến lúc đó sắp xếp tuần tra chướng ngại vật cũng là một phiền phức, nhà nào thu hoạch mùa thu chẳng cả nhà cùng tay? Sợ nhất là nghĩ đến mùa màng ruộng, tuần tra một nửa thì bỏ chạy.
Để đảm bảo an , trưởng làng quyết định tranh thủ lúc còn rảnh rỗi khi thu hoạch mùa thu thì sửa sang chướng ngại vật , nâng cao và gia cố. Kế hoạch cấp bách, trưởng làng gọi tất cả những đàn ông trưởng thành trong làng, nhà nào chịu sức đều ông dùng loa phát thanh công bố làng, mất mặt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Vệ Quốc và Tô Thiên Bảo bắt đầu “Ứng tuyển.” việc, Tô Hàm mang đồ ăn đến, cô thấy một mảng màu xanh ở phía bên , chỉ tay: “Có trồng rau ở đó ?”
Tô Vệ Quốc thoáng qua: “ , dù bây giờ cũng ai quản, chỗ nào đất là thể trồng, cha cũng rừng khai phá một mảnh đất.” Ông ăn một miếng cá, thở dài: “Mẹ con món cá hơn hai mươi năm mà vẫn ngon , mùi tanh, Tiểu Hàm , cá thì con ?”
“Được, con .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-125.html.]
Cả ngày trừ lúc ăn cơm, dân làng đều đang việc cật lực, tin tức mà ông chủ Trần mang đến thực sự gây áp lực lớn cho họ. Bây giờ trong làng cũng chẳng còn mấy ai dám xuống núi trấn tìm vật tư nữa, đều bên ngoài càng ngày càng loạn, thây ma nhiều, cũng hung dữ, khắp nơi đều chặn đường cướp bóc, ai còn dám chứ? Trưởng làng , chướng ngại vật chỉ để chặn thây ma mà còn để chặn cả .
Nhiều việc thì lửa cháy to, chỉ ba ngày là công trình đều thành. Trước tiên gia cố và nâng cao chướng ngại vật , đó thêm ba lớp chướng ngại vật nữa, tất cả đều xây cao ngất, theo lời trưởng làng thì: “Để nó nhảy cho !” Tuy nhiên, bạn đồng hành tận mắt thấy thây ma nhảy cao với ông chủ Trần: “Trừ khi xây cao đến năm mét, còn thì thấy nó vẫn nhảy , thây ma bò thì càng chặn .” Trông bi quan.
Ông chủ Trần an ủi : “Không thể nghĩ như , thây ma nhảy cao thì mới chỉ thấy một con, nhiều tường như thế đủ cho nó nhảy , những chướng ngại vật chủ yếu là để chặn thây ma bình thường, dù thì chúng mới là đông.” Anh và những bạn của tích cực tham gia xây dựng chướng ngại vật, chăm chỉ và tháo vát, nhanh chóng hòa nhập khí gia đình lớn của làng Tô Gia.
Tuy nhiên, những ngày đó, thường xuyên ngoài đến làng xin che chở, đây những ngoài mà làng gặp đều khá lễ phép và điều, cuối cùng cũng gặp ngang ngược vô lý . Họ để ý đến lời yêu cầu khai báo họ tên, hộ khẩu và chấp nhận kiểm tra của nhân viên tuần tra, thấy chướng ngại vật mãi mở, họ thậm chí còn lái xe tông thẳng , nhân viên tuần tra vội vàng dùng bộ đàm báo cáo với trưởng làng.
Trưởng làng nổi trận lôi đình, hô to qua loa phát thanh, dẫn theo một đám đông dân làng cầm cuốc và xẻng xông ngoài.
Đến lúc , những mới hạ lời , rằng đều là hiểu lầm. Trưởng làng sự bất an ẩn chứa trong đôi mắt láo liên của những ? Ông chút nương tay đuổi họ .
“Nhớ mặt họ ?” Trưởng làng hỏi dân làng: “Tất cả đều nhớ cho , mấy đó giống , cũng cho họ !”