“Em về thể tìm cơ hội thăm dò xem, xem là chị nghĩ họ quá xa, là vì chị cảm nhận một chút thiện ý nào từ họ.”
Tô Nguyên thất hồn lạc phách rời . Rõ ràng đây khi cô ở cùng chị gái, chị gái đều lén gọi cha nhưng bây giờ gọi nữa thì thôi, chị gái còn thành kiến với cha , xa cách khiến cô buồn. Cô mong gia đình họ thể hòa thuận, đoàn tụ, mạt thế đến khiến nhiều gia đình ly tán, thể gặp , nhà họ đều ở trong làng nhưng lòng ở một chỗ, đối với Tô Nguyên đây là một điều đáng tiếc.
Cha đúng là mê tín phong kiến, cô họ thể chuyện vì mệnh cách mà cho chị gái , cô thậm chí dám nghĩ sâu, nếu Vu Nương Nương phán rằng mệnh cách là cô thì con gái cha cho là cô ?
Chị gái tha thứ, thực cô thể hiểu , haizz!
Về đến nhà, cô kết quả với cha : “Chị chị khỏe lắm, lẽ là say nắng , hôm khác .” Cô miễn cưỡng , thấy sắc mặt cha kỳ lạ, vẻ vui. Không hiểu cô nhớ đến lời chị gái, lòng chợt chùng xuống.
“Con bé giá quá, lời gì cả, cả nhà đợi nó ăn cơm mà đến! tạo nghiệt mới sinh đứa con gái như !”
“Tiểu Nguyên , con với nó là nhất định đến ? Say nắng cả, nhà nước chính khí, con bảo nó đến đây, uống chút nước chính khí là khỏi.”
“Chị khó chịu lắm, dậy nổi, cha ạ, hôm khác gọi chị đến ăn cơm cũng mà.”
Cát Thu Lệ buột miệng: “Ai ngày nào cũng ăn cơm với nó, đây là--” Tô Vệ Quân kéo bà , để bà hết câu.
“Tiểu Nguyên, con mang chút nước chính khí qua đó , giờ vẫn đến giờ ăn tối, đợi chị con khỏe hơn con đưa con bé đến cũng .”
Lòng Tô Nguyên càng lúc càng nặng trĩu, cô lắc đầu: “Con cũng khó chịu, con về phòng đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-129.html.]
Dựa cửa, cô thấy cha vẫn đang bàn bạc, còn cả giọng trai cô : “Sao cứ gọi nó đến ăn cơm chứ...”
Sau đó, cô thấy tiếng động, cô vẫn đích một chuyến, về nhà còn mắng chị gái mấy câu, tất cả những điều khiến Tô Nguyên .
Ăn tối xong, Tô Nguyên ngủ sớm, thực là lén khỏi nhà, đến nhà, ngoài cửa sổ phòng cha cô để lén.
Nghe một lúc, cô thấy những lời khiến cô vô cùng kinh ngạc, hóa cha cô thực sự lừa chị gái đến, đánh ngất chị gái đưa cho làng Dương Sơn.
“Phải bây giờ, Vu Nương Nương chắc chắn vui.”
Nếu Vu Nương Nương bắt Tô Hàm, ông cũng dẫn dân làng ở muộn như , trời tối vẫn còn đường, mới thây ma tập kích c.h.ế.t một , haizz!
việc Vu Nương Nương , ông chỉ thể theo, cũng dám đến mặt bà để phàn nàn, chỉ mong Vu Nương Nương nghỉ ngơi đủ thể hiển thần thông, chiêu hồn cho dân làng chết, để tạm biệt gia đình, vài lời trăn trối.
Trưởng làng Dương Sơn kịp nghỉ ngơi, tiên an ủi gia đình dân làng tử vong, hứa sẽ cầu Vu Nương Nương giúp chiêu hồn, loay hoay đến năm sáu giờ sáng mới về nhà nghỉ ngơi, xuống một lúc thì gọi dậy.
“Lại chuyện gì ? Không là làng sẽ giúp cô nuôi con ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không , !” Vợ trưởng làng Dương Sơn vội vàng : “Là Tiểu Nha đến, Vu Nương Nương xảy chuyện !”
“Cái gì?!” Trưởng làng Dương Sơn đột ngột bật dậy khỏi giường, vì tốc độ quá nhanh nên còn thấy tối sầm mắt, suýt ngã. Ông đẩy tay vợ đang đỡ , vội vàng ngoài thì thấy Tiểu Nha đang trong phòng khách lau nước mắt.