Chú Đông sắc mặt nghiêm : “Chú , cháu mau đưa em trai về nhà , ôi chao hai đứa là máu!”
Tô Hàm bảo Tô Thiên Bảo tự về nhà: “Em thể tự về ? Em là nam tử hán! Đừng !”
Tô Thiên Bảo nghiến răng nuốt tiếng trong, nghẹn ngào đáp “Vâng”, khập khiễng .
Chú Đông bảo những canh giữ cổng làng cùng ông đến ủy ban làng tìm trưởng làng phát loa gọi , bảo Tô Hàm về nhà : “Ở đây nguy hiểm, cháu về nhà .”
Cô chịu , vẫn chằm chằm về phía : “Cháu , cháu ở đây giúp.”
Tô Vệ Quốc dẫn xông đến ủy ban làng, trưởng làng vẫn luôn ở ủy ban làng, để khi chuyện khẩn cấp thì thể kịp thời dùng loa thông báo cho dân làng. Đến nơi thì thấy cửa sổ đóng chặt, gọi mãi ai trả lời.
“Có kìa!” Một chỉ cửa sổ, Tô Vệ Quốc theo thì thấy một nhảy từ cửa sổ xuống, nhanh chóng chạy rừng.
“Mau mở khóa, trưởng làng thể gặp chuyện !”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa cạy khóa xong, thanh niên đến báo tin ở cổng làng cũng đến, họ cùng cứu trưởng làng , trưởng làng bịt miệng trói ghế, tay trái còn bẻ gãy.
“Vương Tuấn, là Vương Tuấn!” Trưởng làng thở hổn hển, vẻ mặt lo lắng: “Anh còn hỏng máy phát thanh nữa, ôi chao thật là tạo nghiệt!”
Đến khi Tô Vệ Quốc về tình hình ở bức tường chắn, trưởng làng lập tức phản ứng : “Đây là nội gián! Mau gọi , gọi hết dân làng dậy, chiêng của ? Lấy chiêng của gõ, nhanh lên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-144.html.]
Tiếng chiêng đồng vang vọng khắp làng Tô Gia trong đêm đen, dân làng nhanh chóng triệu tập, cầm vũ khí tụ tập ở cổng làng, đông nghịt .
Mấy ngày mới thu hoạch mùa thu xong, kho thóc của hầu hết dân làng đều đầy ắp, giờ đến gây chuyện, cần nghĩ cũng là nhắm lương thực trong nhà, thể chịu đựng ?! Xông lên!
Khi dân làng Tô Gia tập hợp, em họ Hàn xuất hiện ở cổng làng, chiếc xe dẫn đầu đ.â.m nát bét, bức tường chắn ở cổng làng cũng đ.â.m đổ nhiều đất đá, may là khi xây dựng, trưởng làng huy động tất cả xi măng lẻ của dân làng, những xi măng đó trộn với đá đều dùng ở cổng làng, do đó bức tường chắn ở cổng làng là kiên cố nhất.
Bọn chúng , xuống xe xếp thành một hàng, khoanh tay đút túi, vẻ mặt ngang ngược dân làng Tô Gia.
Rõ ràng cách một bức tường chắn, hai bên chỉ qua lỗ quan sát hẹp, Tô Hàm đối phương chỉ thể thấy ánh mắt của nhưng đàn ông cầm đầu cô chằm chằm, như xé cô thành từng mảnh. Cô hề sợ hãi, cô tuyệt đối sẽ lùi bước.
“Chúng đến khách, các đuổi khách ngoài như là bất lịch sự .” Hàn Vĩ lên tiếng.
“Làm khách? Những dân làng tuần tra ở mấy bức tường chắn , giao bọn họ đây.” Tô Hàm đáp.
“Ồ là cô bé , nhớ giọng cô , cô thật là nhẫn tâm, thế mà g.i.ế.c hai , thật là tàn nhẫn, tàn nhẫn quá!”
“Hai đó là nội ứng của các , đương nhiên g.i.ế.c bọn họ.” Tô Hàm hề ý định lấy hai đó con tin, rõ ràng những đến để tập kích làng Tô Gia, thể vì hai tên nội ứng mà lùi bước.
Trong dân làng Tô Gia mấy lộ vẻ lo lắng sốt ruột, những dân làng tuần tra đó là nhà của họ.
“Ha, chúng đến khách, đương nhiên sẽ đối xử lịch sự với những đó, cô yên tâm nhé cô em, cô cứ cho chúng , chúng nhất định sẽ trả nhà cho các cô! tên là Hàn Vĩ, đây là trai Hàn Hùng, em chúng đều là yêu chuộng hòa bình.”
Trưởng làng nhảy xuống xe đạp, chống gậy bước nhanh phía nhất: “Nói bậy! Các còn cài nội gián làng chúng , thật là vô liêm sỉ! Hôm nay các đừng hòng cửa , tuyệt đối sẽ cho các !”