“Vậy đổi hết thành lương thực .”
Nụ của Hạ Hoành Hiệp cứng đờ.
Tô Hàm nghi hoặc: “Không ?”
Trình Minh Tinh bật : “Tất nhiên , cô Tô chờ một chút, kiểm hàng.”
Kéo Hạ Hoành Hiệp , một lúc mới , đưa một phương án mới:
“Anh Hạ của chúng , cô là khách hàng lớn đầu tiên nên sẽ cho cô đãi ngộ nhất, vì quyết định đổi cho cô một ít muối, muối thực sự quý, ăn muối , vì giá muối khá đắt, so với lương thực là 1:10, thương lượng giúp cô, năm con cá lớn đổi cho cô 43 túi muối, cô yên tâm bộ đều là loại 500 gam, cô thấy thế nào?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe xong, Tô Hàm giả vờ suy nghĩ, cuối cùng mới gật đầu: “Được. Xe của ở đằng , các chuyển muối đến đó, đừng để khác thấy.”
Kiểm đếm xong, Tô Hàm gật đầu, giao dịch coi như thành công.
Tô Hàm hài lòng về, Hạ Hoành Hiệp lên xe uống nước, thấy Trình Minh Tinh cũng lên xe liền ném cho cô một chai nước.
“Đưa bà cô ?”
Trình Minh Tinh đến run tay, mở nắp chai: “Bà cô nào cơ!”
Hạ Hoành Hiệp giúp cô mở nắp chai, : “Không bà cô thì là gì, mở miệng đòi bốn trăm cân lương thực, đến đây buôn bán mới khai trương, tổng cộng mới đổi tám trăm cân thóc! Cô mở miệng đòi đổi mất một nửa, tim đau c.h.ế.t mất.”
“Anh giả vờ , rõ ràng vui mừng chết, đó là cá tươi sống, nhảy tanh tách, năm ngoái hiệu thuốc Thụy Hồng đưa đến một con, vui mừng đến nỗi cả đêm nó bơi ngủ, còn .”
“Minh Tinh , cho chút thể diện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-159.html.]
“Đổi bốn mươi ba túi muối lấy năm con cá lớn lỗ, chúng trả nổi, cá dinh dưỡng, chúng cũng thỉnh thoảng ăn chút đồ ngon.” Nói nụ của Trình Minh Tinh nhạt dần: “Thế giới thành thế , đối xử với bản một chút.”
Không ai Tô Hàm đổi nhiều muối như , chỉ Tô Thiên Bảo , bọn họ lén mang cá đến, suốt dọc đường đều tránh .
Về đến nhà, vợ chồng Tô Vệ Quốc mới chuyện , cũng gì, dù muối là nhu yếu phẩm, tích trữ nhiều một chút là đúng. Cá thì họ ăn ngán , than ôi!
Hạ Hoành Hiệp bày sạp đến khi mặt trời lặn mới , rằng cơ hội sẽ đến, nếu dân làng đổi đồ thì thể đến trung tâm thương mại lớn nhất trong trấn để tìm .
Họ đến đột ngột, cũng nhanh, để cho dân làng ấn tượng “Tinh ranh”: “ gian thương “:
“Cũng coi như đáng tin.”
Mọi vẫn thích Hạ Hoành Hiệp hơn, so với em Hàn Hùng mang đến cái chết, m.á.u và nước mắt, Hạ Hoành Hiệp mang đến hy vọng của mùa xuân. Sau mùa thu hoạch, đều khá nhiều lương thực trong tay, nhân cơ hội đổi ít đồ dùng hữu ích.
Mùa xuân đến trong sự mong đợi của , cái lạnh lui dần, gió xuân thổi qua, cánh đồng bắt đầu xuất hiện màu xanh tươi sáng, thấy lòng thư thái.
Tô Vệ Quốc chăm chỉ cày ruộng, cánh đồng khắp nơi đều là bóng dáng lao động. Tô Hàm cũng việc , cô dẫn theo Tô Thiên Bảo lên núi đào măng, gặp Tô Nguyên thì cùng đào.
Theo Tô Nguyên thấy, măng đông và măng xuân đều ngon nhưng lẽ măng xuân đào mùa xuân, dường như cũng nhiễm thở của mùa xuân, ăn vị như mùa xuân.
Tô Thiên Bảo lẩm bẩm: “Em thấy vị đều giống , chị ơi, vịt nhà thể g.i.ế.c ? Măng hầm vịt là ngon nhất.”
“Vịt còn nhỏ, để nó lớn thêm chút nữa.”
Đây đáng lẽ là một buổi chiều xuân bình thường, họ đào măng núi, bỗng thấy tiếng phát thanh chói tai.
“Thây ma! Thây ma đến ! Mọi mau đóng chặt cửa sổ tránh , nhanh lên! Các cháu bé bên ngoài mau về nhà, đàn ông theo tập trung ở đầu làng, thấy , đàn ông đều tập trung theo , thây ma đến !”