“Không .”
Nhìn bóng lưng hai chị em họ xa dần, Hạ Vĩ Thông thở dài cũng về nhà.
Về đến nhà, đèn trong nhà sáng, Tô Thiên Bảo vội vàng chạy : “Cha , chuyện hôn sự hủy ?”
Tô Vệ Quốc đang hút thuốc, thì gật đầu: “Hủy , Tô Tiến An đồng ý, nhưng dù thì cha cũng xé giấy hôn ước, chúng cũng nhận lương thực của nhà , chúng hủy là hủy. Chị con , nhà?”
“Chị về cùng con mà, chị--” Tô Thiên Bảo lúc mới phát hiện chị gái nhà cùng : “Lạ thật, nãy còn ở đây mà.” Cậu gãi đầu ngoài quanh, đèn pin chiếu thấy một bóng quen thuộc gần sườn núi phía , định gọi thì thấy chị gái giơ tay đá chân, kéo một từ trong bóng tối , quật ngã đó bằng một cú quật vai.
“Được , em về nhà .” Tô Hàm vỗ tay về phía Tô Thiên Bảo, ánh đèn cho nheo mắt: “Cất đèn pin .”
“Vâng !” Tô Thiên Bảo tắt đèn pin, nhường đường cho Tô Hàm nhà, còn thì tò mò thò đầu ngoài , tay ấn, đèn pin sáng. “Thì là Tô Tiến An!”
“Nhìn gì mà , đèn pin cần dùng điện , còn mau tắt ! Phí điện!” Tô Tiến An trừng mắt Tô Thiên Bảo, nhanh chân bỏ . Nhận thấy ánh đèn pin phía tắt, mới hít một , một tay chống lưng một tay chống tường, chậm rãi .
“Thiên Bảo đây, chị đấu với em, nhanh lên đừng lề mề!”
Nghe thấy tiếng mơ hồ truyền từ nhà họ Tô, Tô Tiến An càng cảm thấy đau lưng hơn, đánh chứ? Sao quật ngã trong nháy mắt chứ? Lòng tự trọng của Tô Tiến An giày xéo đất, trong lòng thầm thề nhất định luyện võ cho , đợi đến khi thể đánh bại Tô Hàm, Tô Hàm lẽ sẽ đồng ý chuyện hôn sự!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-200.html.]
Anh đầy hoài bão, vì lời của Tô Hàm mà nản lòng, chống lưng hiên ngang về nhà.
Tô Hàm đè Tô Thiên Bảo đánh nửa tiếng mới tha cho , Vương Nguyệt Nga đau lòng lắm nhưng cũng gì.
Sau khi chú Đông chế ngự những kẻ đầu gấu trong làng, ông mới bắt đầu phân chia ruộng đất của những hộ gia đình diệt môn trong làng. Nếu là mạt thế, làng cũng quyền như nhưng bây giờ thời thế khác . Xác c.h.ế.t mới chôn cất, mò trộm đồ ăn trong hầm chứa, hàng xóm và của c.h.ế.t phát hiện, xảy thêm mấy vụ tranh chấp.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không lý nào lúc g.i.ế.c sói thì sức, bây giờ c.h.ế.t , các đến chia gia sản của họ!” Chú Đông cắm xẻng xuống đất, giẫm chân lên: “Có hổ ! thể nổi những kẻ vô liêm sỉ như , hổ thì sẽ giúp các !”
Dọa cho những kẻ gây chuyện sợ hãi.
Sau khi nắm tình hình, chú Đông sắp xếp: “Trước đây Bình Thuận cũng sắp xếp như , cứ theo quy định đây mà ! Ruộng đất chia hai phần cho , phần còn nộp cho công quỹ, phân chia cho những hộ gia đình đủ ruộng đất, lương thực thừa kế một nửa, một nửa còn chia cho những dân trong làng đóng góp, g.i.ế.c sói thây ma những đóng góp đều ghi nhớ, tất cả đều phần!”
Tô Hàm và Tô Nguyên dụ sói thây ma nhà vệ sinh công cộng công lớn nhất, đều chia năm trăm cân lương thực, còn chia thêm một mẫu ruộng.
Tô Hàm cần ruộng, ruộng nhà còn cày hết, lương thực cầm chắc trong tay vẫn yên tâm hơn. Tin đồn lan , nhiều đổi với cô, Vương Nguyệt Nga lẩm bẩm: “Con bé ngốc ! Chăm chỉ một chút là cày , cày hết!”
Chỉ là mảnh đất là do cô liều mạng giành , bán thì họ cũng cách nào.
Cuối cùng, mẫu ruộng đó đổi sáu trăm cân lương thực, Vương Nguyệt Nga gì nữa.