Đây là chuyện đối với làng Tô Gia, ban đầu Tô Hàm còn nghĩ, những như Hàn Hùng thời gian để đối phó với làng Tô Gia, làng Tô Gia lẽ thể chống chọi thêm một mùa nữa, thu hoạch thêm một mùa lương thực, ai ngờ lợn thây ma đến, thứ đều tan thành mây khói.
Tô Hàm thở dài, trong ngày mạt thế, thứ đều đổi nhanh chóng.
Cô rời khi trời sáng, nhanh chóng ngôi làng đổ nát, phía đột nhiên tiếng đá nhỏ rơi xuống sột soạt, Tô Hàm đột dừng bước. Cô đó nhúc nhích, phía cũng im lặng như tờ. Cô thở gấp, nắm chặt vũ khí trong tay, khẽ quát: “Ra đây.”
Quan sát khắp nơi thấy chỗ nào thể ẩn nấp, Tô Hàm càng thêm cảnh giác, , thì thứ theo cô là gì? Chẳng lẽ là ma ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Không đúng, ánh mắt cô dừng một tảng đá phía , một chấm trắng nhẹ nhàng đung đưa trong gió, cô tăng độ sáng của đèn pin, vài bước, cuối cùng cũng rõ đó là gì.
Hóa tảng đá đó một con cáo trắng đang xổm, con cáo đó xảo quyệt, đầu thì vùi xuống nhưng lông xù gió thổi bay từ tảng đá, nếu là ban ngày thì chắc chắn sẽ rõ ràng nhưng bây giờ trời mới tờ mờ sáng, xung quanh còn khá tối nên Tô Hàm mới lướt qua mà bỏ sót, kỹ mới phát hiện vấn đề.
“Thì là mày , cáo trắng.” Tô Hàm thở phào nhẹ nhõm, giảm độ sáng của đèn pin, xổm xuống hỏi: “Sao mày ở đây, theo tao gì.”
Lúc đầu của con cáo mới ngẩng lên, đôi mắt xanh lam ánh đèn pin nhàn nhạt như dòng suối xanh biếc chảy róc rách, vô cùng đẽ. Hôm qua khi gặp, Tô Hàm xuống xe, chỉ mơ hồ cảm thấy con cáo đôi mắt xanh, bây giờ gần, cô khỏi kinh ngạc vẻ . Kinh ngạc xong, cô vẫn giơ tay vuốt ve, vẫn giữ tư thế xổm nó hỏi: “Đói bụng ? Sao theo tao?”
Ngoài lý do , Tô Hàm thực sự nghĩ một con cáo chỉ gặp một , rõ ràng là động vật hoang dã âm thầm theo dõi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-215.html.]
, cô định nghĩa đây là theo dõi, nếu con cáo vô tình rơi đá vụn xuống đất phát tiếng động, cô vẫn phát hiện , khi cô lên tiếng, con cáo còn trốn tảng đá vùi đầu giả vờ im lặng, con cáo rõ ràng thông minh.
Ánh mắt của cáo trắng ngây thơ nhưng linh hoạt, nó đảo mắt tỏ vẻ thiện, từng bước tới, một bước sắc mặt của Tô Hàm. Tô Hàm nó gì, xổm ở đó đợi nó. Đi hơn chục bước, cáo trắng đến mặt Tô Hàm, nghiêng đầu cọ cọ cô, còn l.i.ế.m tay cô.
Đây rõ ràng là đang nũng, Tô Hàm nhớ đến con ch.ó vàng lớn mà nhà cô nuôi đây, đó là một chú chó trung thành đáng yêu, luôn thích cọ ống quần của cô, mỗi cô về nhà, nó đều phấn khích vẫy đuôi chạy tới, phấn khích cọ chân cô chạy vòng quanh, nếu cô xổm xuống ôm nó thì xong , nó sẽ l.i.ế.m ướt hết cả mặt cô, nhiệt tình.
mắt là chó nhà nuôi, mà là một con cáo.
Tô Hàm đẩy đầu nó : “Đừng theo tao nữa, lỡ như tao tưởng là kẻ theo dõi tao, lỡ tay chặt mày thì .” Cô dậy tiếp tục , phía truyền đến tiếng động nhẹ, con cáo đó đuổi theo.
“Mày theo tao gì, tao nuôi thú cưng.”
Con cáo trắng đó vẫn cô, Tô Hàm thêm hai bước, quả nhiên nó đuổi theo.
Cuối cùng Tô Hàm thèm để ý đến nó nữa, tình hình còn tâm trí mà nuôi thú cưng chứ? Cho dù là cáo trắng quý hiếm cũng .
Tô Hàm trở về tòa nhà ủy ban làng, con cáo trắng chạy vụt lên tầng hai, xổm ở đó như thể đang chào Tô Hàm - “Cô mau lên ”, Tô Hàm ngây nhận ý đó. Cô cảm thán mạt thế đến , đủ loại quái vật xuất hiện, đến cả động vật cũng thành tinh.