Bọn họ căn bản cần dùng ống nhòm, chỉ cần ngẩng đầu là thể rõ con trăn khổng lồ , con trăn đó thực sự quá lớn, khi cơ thể của nó bay lên trung, sự nguy hiểm tột cùng mang cảm giác tồn tại thể bỏ qua, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của tất cả . Mỗi ngẩng đầu đều chấn động đến cực điểm, nên lời.
Theo động tác của nó, cảm giác rung chuyển mặt đất đạt đến mức mạnh nhất, bên tai dường như còn thể thấy tiếng rừng cây gãy đổ, tiếng đá lớn trong núi lăn xuống.
Tô Vệ Dân khó khăn thốt hai chữ từ cổ họng: “Mau chạy!” Không nữa, đạp mạnh chân ga lao ngoài. Ông hối hận ! Hối hận vì khi còn đào thêm hai bao thóc, kết quả là lỡ thời gian, đến đầu làng thì cả bọn họ . Đi thì , lát nữa đuổi theo là nhưng ông thấy gì? Trăn khổng lồ! Trăn khổng lồ mắt đỏ! Trời ạ! Mười phút chậm trễ thể là cách giữa sống và chết, ông nhanh chóng chạy trốn!
“Chạy! Mau chạy!” Tô Nguyên mặt tái mét .
Hạ Vĩ Thông nuốt nước bọt, bất lực an ủi: “Đừng sợ, chúng ngay đây.”
Bảy tám chiếc xe nhanh chóng lao khỏi đầu làng, trong làng truyền đến tiếng hét chói tai, luống cuống tay chân.
Con trai của chú Đông chờ ông ở đầu làng, sợ đến mặt còn chút máu, cuối cùng cũng thấy xe đạp của chú Đông xuất hiện ở xa, vội vã vẫy tay: “Cha, nhanh lên!”
Chú Đông dùng hết sức đạp xe, đến nơi thì nhảy xuống xe, thậm chí cần xe đạp nữa mà nhảy trong xe. Cửa đóng , xe lập tức khởi động.
Ngồi xe, chú Đông vẫn hết sợ hãi, ông sống đến từng tuổi, từng nỗi sợ nào như lúc .
Tay run run, cháu gái ôm lấy cánh tay ông: “Ông ơi, cháu sợ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-231.html.]
Chú Đông đè nén nỗi sợ, an ủi đứa trẻ: “Đừng sợ, ông đây, ông sẽ đánh đuổi nó .”
Những đứa trẻ khác cũng chen ôm ông, ông liền ôm hết tất cả bọn trẻ, khi xe rẽ, ông ngoài cửa sổ về phía ngọn núi, con trăn khổng lồ biến mất, , biến mất, mà là nó xuống.
Trăn khi bò thì , khi tấn công thì sẽ dựng thẳng phần , lưỡi chuyển động.
Con trăn khổng lồ đó khi xuất hiện ở tư thế tấn công, khí thế kinh , bây giờ nó xuống ——
Chú Đông rùng một cái!
Có lẽ trong núi còn sinh vật nào nữa, nửa tháng , gia súc trong làng hiểu ăn gì, chỉ thoi thóp, bây giờ xem là con trăn khổng lồ thây ma dọa chết! Sau đó, sói thây ma, lợn thây ma, chim thây ma tấn công làng chạy mất, chắc chắn cũng là đang trốn tránh con trăn khổng lồ .
Bây giờ trăn khổng lồ chui khỏi đất nhưng xung quanh nó con mồi, thì nó sẽ đến ? Rõ ràng là đến những ngôi làng gần đó! Gần nhất là làng Tô Gia, đó là làng Dương Sơn!
“Ông ơi, xe đến kìa, ở phía .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chú Đông đầu , sự lo lắng và buồn bã hằn thành những nếp nhăn sâu đôi lông mày, ông thở dài: “Cứ chạy thoát một là một , ai ngờ là con trăn khổng lồ như .”
Rừng trong núi đều là những cây cổ thụ lâu năm, cây cao thì bốn năm mươi mét, cây thấp cũng hai mươi mét, trăn khổng lồ thây ma dựng thẳng lên còn cao hơn cả rừng, thì ít nhất cũng dài một trăm mét? Theo tập tính của loài trăn, nếu nó làng, những trong làng kịp chạy trốn đều sẽ sống sót.
“Cha, trách cha , cha hét đến mất cả giọng , là do bọn họ tự chuốc lấy. Được cha, cha đừng câu cha là trưởng làng nữa, con từ nhỏ cha dạy con trách nhiệm, con ! cha thể cần mạng sống của ? Cha cố hết sức là , cha xem... đó đèn xe ngày càng nhiều, chắc là nhiều chạy ngoài, cha ơi, như là đủ , cha thể sắp xếp thỏa cho từng , họ cũng sẽ theo sự sắp xếp của cha, dù thì cha những gì mà một trưởng làng nên , còn là lựa chọn của họ. Cha ơi, khi ngoài thì cha đừng trưởng làng nữa, cha con !” Con trai của chú Đông con trăn khổng lồ thây ma cho hoảng sợ hết cả hồn vía, khuyên can lộn xộn.