Đội ngũ chạy nạn của làng Tô Gia lập tức hoảng loạn, đều tăng tốc, chen lấn để tiến lên.
Rầm! Một chiếc xe ba bánh đ.â.m đổ, chiếc xe phía kịp tránh né đ.â.m thẳng , kẹt nửa xe, thể di chuyển.
“Làm gì ! Càng vội càng loạn!” Chú Đông lo lắng xuống xe giúp đỡ nhưng con trai chịu: “Cha! Chim thây ma bay nhanh, chúng nhanh lên!” Ngược còn tăng tốc.
“Tiểu Dũng!”
“Ông nội, chim đến !” Cháu gái chỉ tay bên ngoài .
Vân Mộng Hạ Vũ
Chú Đông hít một thật sâu, nãy còn dùng ống nhòm mới rõ đám mây đen , mới mấy phút mà thể thấy bằng mắt thường đó là một đàn chim thây ma đông đúc! Chúng bay đến từ xa, dày đặc, đôi mắt đỏ như ổ trứng ốc bươu vàng cánh đồng, cũng dày đặc khiến lạnh cả sống lưng.
Người làng Tô Gia cố gắng chạy đến tòa nhà gần nhất, tìm kiếm sự che chở của bê tông cốt thép.
Anh Từ và Tô Hàm vốn ở phía , đương nhiên cũng đến đích nhanh nhất.
“Tiếp tục về phía ! Những ở phía cùng lẽ kịp tìm nhà nữa, họ sẽ tìm chỗ gần đó để trốn, chúng thể tụ tập với ! Chim thây ma lẽ cũng giống như thây ma, càng đông thì chúng càng tấn công, tách để thu hút hỏa lực của chúng, như nhà cửa sẽ ít tấn công hơn!” Tô Hàm qua bộ đàm.
“Biết !”
Họ thêm năm mươi mét nữa mới dừng xe.
“Nhanh lên!” Anh Từ bế con gái lên, kéo vợ: “Nhanh nhanh nhanh!” Tô Hồng Vũ lo lắng chờ mấy giây, thấy xe của Tô Hàm dừng lập tức chạy tới, bế đứa em trai nhỏ nhất lên gọi em gái: “Dắt tay Tiểu Tam chạy theo !”
Gia đình Tô Hàm và Tần Việt lượt xuống xe, cùng chạy nhanh.
Một con thây ma từ góc nhà lao tới, Tô Hàm dùng xẻng đánh ngã nó: “Hồng Vũ, các theo !”
Họ xông một tòa nhà hai tầng tự xây, con thây ma trong nhà Từ đá ngã, Tần Việt bổ thêm một nhát, ông Chu tùy tiện bê một cái ghế lên kéo cửa cuốn xuống, đó đóng cửa kính tầng hai , Khâu Gia Đồng vội kiểm tra cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-239.html.]
“ lên tầng hai xem!” Tần Việt chạy lên tầng hai, hai con thây ma gào thét lao từ trong phòng, dùng sức c.h.é.m ngã chúng, đá sang một bên, tranh thủ thời gian kiểm tra cửa sổ.
“Thế nào?” Tô Hàm cũng chạy lên.
“Tình hình , toà nhà lắp cửa sổ chống trộm.” Trán Tần Việt mồ hôi, nở nụ : “Nhìn , an .”
“Vậy thì nhưng vẫn thêm một lớp ván gỗ nữa mới an , nếu thì những con chim thây ma nhỏ thể dễ dàng chui qua cửa sổ chống trộm, lớp cửa kính cản chúng. Giúp tháo ván giường xuống, cửa sổ tầng cũng cửa sổ chống trộm nhưng cửa hỏng , chặn .”
“Anh đúng, thì lấy ván giường chặn cửa , sẽ tháo ghế bàn để chặn cửa sổ!”
Tầng cũng bắt đầu tháo đồ đạc ầm ầm, Tô Thiên Bảo và Tô Hồng Vũ chạy lên giúp.
Tô Hàm lấy một gói đinh sắt lớn từ trong ba lô, những chiếc đinh dài một thước, đủ để đóng chặt tấm ván gỗ dày tường, cô còn lấy hai cái búa, đây đều là dụng cụ trong nhà.
“Thiên Bảo, mang một nửa đinh sắt xuống, đưa búa cho cha.”
“Vâng!” Tô Thiên Bảo ôm đồ đạc chạy xuống lầu.
Mọi đều kinh nghiệm, cùng việc nhanh, Tô Vệ Quốc việc nhanh nhẹn sức khỏe: “Để !” Ông đẩy mặt bàn tháo cửa sổ vỡ, dùng búa đóng mạnh một cái, chiếc đinh dài ông đóng một nửa.
Tầng tầng đều đang thi công ầm ầm, mùn cưa bay tứ tung, Tiểu Chân nhịn hắt hai cái.
Những khác ở làng Tô Gia lượt đến tòa nhà , vội vã bỏ xe chạy nhà.
Chú Đông thấy xe của những đầu, ông thò đầu về phía .
“Cha, mau nhà!”
“Đến đây.” Chú Đông nhanh chân theo.