Chị Từ : “Như thế mới chứ, ít khi thấy em hài hước như .”
“Chị em hài hước lắm, chỉ là các chị thể em đang đùa thôi.” Tô Thiên Bảo ha hả: “ em , chị với em rằng ‘Thiên Bảo, nếu chống đẩy một trăm cái thì chị đánh c.h.ế.t em’, các chị xem, em vẫn còn sống ha ha ha!”
Chọc cho chị Từ ầm lên.
Tiểu Chân lớn: “Cha em thể chống một trăm cái, còn thể cõng Tiểu Chân!”
Anh Từ càng vui hơn: “ đúng đúng, còn thể cõng Tiểu Chân nhà lưng chống đẩy, Thiên Bảo , em còn trẻ tranh thủ luyện tập, mới thể bảo vệ vợ con.”
Sắc mặt Tô Thiên Bảo đỏ bừng, trong bóng tối rõ lắm nhưng đều sự ngượng ngùng trong giọng của : “Em mới mười tám tuổi, còn sớm mà.”
“Không sớm sớm, tranh thủ phấn đấu , đợi chúng đến khu an Thiên Dương, ở đó sống sót nhiều, chắc chắn em sẽ tìm bạn gái.”
Khóe miệng Tô Hàm nở nụ nhàn nhạt, xung quanh cô đều là , trong bóng tối những chủ đề nhẹ nhàng, như thể nguy cơ đều đáng nhắc đến, lòng cô cũng dần thả lỏng. Bạch Đông cuộn tròn bên chân cô, gác đầu lên đầu gối cô, cô cúi đầu vuốt ve đầu nó.
“Xoẹt xoẹt xoẹt... Alo alo, Tô Hàm các ở , các chứ?”
Bộ đàm truyền đến giọng của chú Đông, đều ngừng , Tô Hàm trả lời: “Nhận , là Tô Hàm, chú Đông, chúng , còn thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-241.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không là , chúng ở đây cũng , chỉ bên cạnh... Bên cạnh xảy chuyện , tiếng thì vẻ là chim thây ma xông .” Giọng chú Đông nghẹn ngào, một lúc mới : “Vừa nãy kêu thảm thiết, bây giờ còn tiếng động nữa .”
Bầu khí bắt đầu trở nên nặng nề. Tô Hàm gì để an ủi chú Đông, trong sự im lặng, Tô Vệ Quốc ho một tiếng: “Anh Đông , mỗi mệnh của mỗi , chúng cũng mệnh của sẽ , cứ sống , còn sống thì còn tất cả, haiz!”
“Haiz, đúng , còn sống thì còn tất cả, đều sống ! Không nữa, các cũng cẩn thận, nếu chim thây ma thì báo một tiếng, chúng cùng .”
“Được! Biết !”
bầu khí trong căn phòng tối tăm thể trở sự thoải mái như nãy, Tô Hàm lấy một chiếc đèn chiếu sáng cắm trại, nhẹ giọng : “Nhắm mắt , bật đèn đây.”
Tách.
Ánh đèn sáng rực chiếu sáng cả phòng khách.
Mọi đều nheo mắt thích nghi một lúc mới mở mắt , Tô Hàm : “Nhìn , chúng đèn , tối nay ngủ ở đây cũng sợ.”
Tiểu Chân đưa tay sờ: “Đèn! Sáng!”
Chị Từ vuốt mái tóc mềm mại của con gái: “ , chúng đèn, sợ.”