Lưỡi hái treo đầu cuối cùng cũng rơi xuống.
“Tiểu Hàm, con thấy thế nào?” Tô Vệ Quốc cẩn thận hỏi thứ mười bảy.
“Con vẫn .”
Tô Vệ Quốc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì , thì .”
đầy một giờ , ông hỏi một nữa.
Ông bao giờ bất an như , từ khi mạt thế đến nay, gia đình dựa dẫm con gái, con gái gian bí ẩn, con gái trở thành hy vọng sống sót lớn nhất của cả gia đình trong mạt thế.
Bất kể là vì ích kỷ tình cảm nhiều năm, Tô Vệ Quốc đều con gái xảy chuyện.
“Chị, Bạch Đông về !” Tô Thiên Bảo hét lớn.
Cửa mở, một con cáo trắng chạy . Tô Hàm khá vui, đưa tay vuốt đầu nó: “Mày hơn nửa tháng , tao còn tưởng mày lạc đường chứ!”
Con cáo trắng vui vẻ cọ cọ cô, đột nhiên hít hít mũi, đôi tai cũng cảnh giác dựng lên. Sau khi thấy mặt Tô Hàm, nó phát tiếng kêu giận dữ.
Tô Hàm cũng coi nó là một con cáo bình thường, con cáo giống như thành tinh , vì thế cô giao tiếp với nó: “Tao gặp một chút vấn đề nhỏ nhưng chắc là .”
Bạch Đông kêu lên một tiếng sắc nhọn, chạy vòng quanh cô, đôi mắt xanh dần co .
Cô chỉ lặng lẽ nó, cho đến khi nó phát một tiếng kêu buồn bã, gục đầu lên đầu gối cô. Cô mới đưa tay ôm chặt nó một nữa, ngẩng đầu bình tĩnh với gia đình: “Mọi ngủ .” Thấy Tô Vệ Quốc định mở miệng, cô lắc đầu: “Không cần trông chừng con, khóa cửa cẩn thận là .”
Đêm hôm đó, trong ổ chăn của cô thêm một con cáo ấm áp. Nó chăn cô, đuôi nhẹ nhàng vỗ bụng cô.
“Mày phát hiện nguy hiểm gì ở bên ngoài ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-279.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Đối mặt với câu hỏi của Tô Hàm, Bạch Đông dùng cách cũ để truyền đạt thông tin.
“Gấu thây ma á? Ở ? Mày g.i.ế.c c.h.ế.t nó ?”
[Gấu to, to bằng trăn núi, đánh thắng , nó c.h.ế.t , ở núi, ngon lắm]
Tô Hàm trầm ngâm, khu an trấn Phong Hà cũng núi, chân núi kéo dây phòng thủ, bộ lối lên xuống núi đều phong tỏa, Bạch Đông núi bằng cách nào? đây là trọng điểm, trọng điểm là Bạch Đông g.i.ế.c một con gấu thây ma, đây là chuyện đối với khu an .
Vuốt đầu nó, cô khen: “Giỏi lắm.” Lại tò mò hỏi: “Gấu thây ma ăn ? Mày ăn bụng chứ?”
[Ngon lắm ngon lắm]
Đuôi con cáo trắng vẫy nhanh hơn, lúc nó vẫn phát hiện , việc giao lưu của nó với bạn mới trở nên trôi chảy hơn, lời nó , Tô Hàm hiểu nhưng thể cảm nhận ý nghĩa trong đó, đây còn đoán mò, dịch hai nhưng bây giờ thì cần nữa. Nó kêu ư ử, thông qua tiếp xúc cơ thể, Tô Hàm thể hiểu ngay ý của nó.
Đây là thành quả của việc Tô Hàm dần dần nắm sức mạnh huyết mạch.
Sau khi trở về, con cáo trắng ngoài nữa, kích thước của nó lớn hơn một chút, lượng thức ăn cũng tăng lên nhiều. đợi Vương Nguyệt Nga phàn nàn, nó ngoài bắt về hai con thỏ. Một con thỏ nướng, một con thỏ kho, một nửa nhét đầy bụng con cáo trắng, một nửa cho nhà họ Tô cải thiện bữa ăn.
Tô Thiên Bảo thèm c.h.ế.t : “Thỏ bắt ở thế? Tao cũng bắt.”
Con cáo trắng l.i.ế.m móng vuốt, ánh mắt lộ vẻ “Anh bắt .”
“Sao tao bắt , mày đợi tao mang lưới đó, ngay cả hổ tao còn bắt .” Tô Thiên Bảo ngừng khuấy động khí, thấy khóe miệng chị nở nụ , càng động lực “Cãi .” với Bạch Đông.
tình hình vẫn ngày càng tệ hơn, Tô Vệ Quốc thường ngoài ngóng tình hình của những dân làng khác, sắc mặt ngày càng tệ nhưng ông để Tô Hàm thấy, lúc nào cũng cố nặn nụ khi nhà.
“Cha, nổi thì đừng , chuyện gì xảy nữa?”
“Thôi!”