Quá chật, một chiếc xe thể nhét hết , Tô Hàm chỉ thể ngoài bám lan can, còn một tay g.i.ế.c giun đất thây ma.
Xe tải quân sự bốn bánh chạy nhanh hơn giun đất thây ma, chạy mười mấy phút mới cuối cùng bỏ đám thủy triều đen đó ở phía . Trên xe là mùi đất tanh, chen chúc khiến khí tràn ngập mùi mồ hôi chua loét, Bạch Đông bám vai Tô Hàm, đuôi quấn quanh cổ cô.
Tô Hàm g.i.ế.c giun đất, nó cũng dùng móng vuốt cào, chất nhầy giun đất đầu cô là do như .
Cũng may bây giờ thể chất của cô khác với thường, nếu thì đội một con cáo lớn như , đừng đến việc vung đao g.i.ế.c giun đất, chỉ cần dùng sức xoay cổ một chút, lẽ cổ cũng sẽ vặn gãy.
Cô về phía , chỉ thấy một bóng đen nho nhỏ. Cô vung vẩy cánh tay, thở một để điều chỉnh nhịp thở.
Trên xe, ồn ào chuyện, bàn tán về trận mưa đá và lũ giun đất .
Mưa đá là thế nào? Lũ giun đất thể to bằng con lươn?
“Thế giới c.h.ế.t tiệt!” Không ai tóm gọn bằng một câu, đều đồng tình.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chị, em kéo chị nhé.” Tô Nguyên chen chúc mãi mới chen đến bên cạnh, đưa tay kéo tay Tô Hàm giúp cô cố định.
“Không , cần .” Quá chật, cô thử , căn bản chỗ trống. Tô Hàm cúi đầu, thấy tay Tô Nguyên mấy lỗ m.á.u đang chảy, cô bảo cô lục túi : “Có băng gạc, em tự băng bó .”
Tô Nguyên cảm ơn, lấy băng gạc định băng bó cho Tô Hàm , một lượt thấy chị gái tuy cũng bẩn thỉu vì xác giun đất thây ma như cô nhưng cắn. Cô thở phào nhẹ nhõm, khen Tô Hàm giỏi.
Tô Hàm ậm ừ đáp một tiếng, đầu , vẫn về phía , cô đó về phía xa, giống như một ngọn giáo, vĩnh viễn cúi đầu, bàn tay nắm chặt lan can, thể thấy những đường gân mỏng cánh tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-312.html.]
Chưa bao giờ lúc nào khiến Tô Nguyên nhận rằng, cô và chị gái cách xa đến .
Không giống như những cặp song sinh từng lớn lên trong cùng một tử cung, mà giống như những họ hàng bình thường, những bạn bình thường, hoặc là những đồng hương bình thường?
Còn cô chị gái, cũng bắt đầu ngước , ngước một chị em cùng huyết thống ngày càng xa , trong lòng ngoài cảm thán thì chỉ còn tiếc nuối và chua xót.
“Em chứ?” Tô Nguyên cúi đầu băng bó cánh tay, Hạ Vĩ Thông dịch gần, nhẹ giọng hỏi cô .
Cô lắc đầu, Hạ Vĩ Thông cũng hỏi nhiều nữa. Anh nút thắt trong lòng Tiểu Nguyên ở , bây giờ Tiểu Hàm cũng ở đây, Tiểu Nguyên chắc chắn càng thoải mái.
Đang ngẩn , ánh mắt Tô Nguyên đột nhiên đờ đẫn.
“Ư ử.” Bạch Đông phát tiếng kêu nhỏ, Tô Hàm nghiêng đầu cọ cọ nó để an ủi, hoạn nạn mới thấy chân tình, con cáo nhỏ dù sợ cô đến mấy nhưng nguy hiểm vẫn rời bỏ cô, đè nén nỗi sợ bản năng về bên cô, tình cảm khiến cô cảm động và ơn.
Bạch Đông ư ử cũng gì, Tô Hàm nó , thực cũng chỉ là một loại cảm giác, tự dịch , bây giờ nó ư ử kêu, chỉ là một loại biểu đạt tình cảm lo lắng, dịch thì đại khái là [Cô chứ?].
Tô Hàm cọ cọ nó, nó liền yên tâm, cái đuôi quấn quanh Tô Hàm cũng nới lỏng một chút, đầu đuôi đáp ở gáy nhẹ nhàng vỗ.
Mặt đất rung chuyển, xe lắc một cái rẽ, chiếc xe tải quân sự chật như hộp cá mòi phát tiếng kêu kinh hãi.
Hóa là đến một ngã rẽ vuông góc, lính già giàu kinh nghiệm vượt qua ngã rẽ một cách mắt, giảm tốc độ.
Không ai ngờ rằng khoảnh khắc xe lướt qua ngã rẽ, một đôi tay từ trong đám đông chen chúc thò , đẩy mạnh về phía Tô Hàm.
Dù Tô Hàm sức mạnh lớn đến nhưng cũng thể giữ vững cơ thể, đẩy theo quán tính của xe mà ngã xuống.