Nỗi bi phẫn là động lực mạnh mẽ nhất, cô sẽ lùi bước, sẽ từ bỏ, sẽ yếu đuối.
Cô nhếch miệng, nắm chặt tay, các khớp xương phát tiếng lách cách, nhẹ giọng : “ hôm nay, tao còn sợ mày nữa.”
Con trăn thây ma khổng lồ gầm lên một tiếng, nuốt chửng xác của con trăn thây ma, đó lao tới cắn cô, Tô Hàm nhanh nhẹn né tránh đòn tấn công, con trăn thây ma khổng lồ dần mất kiên nhẫn, đuôi quét ngang thể quét đứt một mảng cây cối.
Con trăn thây ma khổng lồ thực sự quá lớn, ngay cả khi đầu đuôi rủ xuống đất, độ dày cũng cao bằng nửa cô.
Để đánh bại con trăn thây ma khổng lồ , Tô Hàm chủ ý, con trăn thây ma xảo quyệt giả chết, cuối cùng vẫn cô khoét thủng đầu ?
Chỉ là lúc đó cô quá kích động, gần như dùng tay khoét thủng đầu con trăn thây ma, cơ thể nhất thời chịu mà ngất , cô kinh nghiệm. Nghĩ đến điểm yếu của con trăn khổng lồ cũng là đầu, thì cứ từ từ mài, từ từ khoét, cô gian trong tay, đường lui cuối cùng, cô tuyệt đối sẽ chết!
Mưa lớn ngừng, cuối cùng đại đội trưởng Cao và những khác cũng hội tụ với xe , đại đội trưởng Cao trong mưa về phía , trong lòng giằng xé đau khổ, cuối cùng vẫn lệnh: “Để một phần vật tư, chúng thôi.”
Nhiệm vụ là quan trọng nhất, còn quan trọng hơn cả mạng sống của , oán hận gì thì cứ hướng về phía , sẽ hối hận.
Đoàn xe biến mất trong màn mưa, trong xe, giáo sư Thôi nhốt trong lồng sắt cuối cùng cũng mệt mỏi ngừng vùng vẫy, phục xuống còn động đậy.
Ba giờ , Tô Hàm kiệt sức trốn gian để nghỉ ngơi, con trăn thây ma khổng lồ tìm thấy mục tiêu, tức giận lăn lộn đập phá, đập mặt đất tạo thành những rãnh sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-320.html.]
Sáu giờ , cơ thể giáo sư Thôi dấu hiệu thiếu nước nghiêm trọng, vảy khô héo nứt nẻ, đại đội trưởng Cao hoảng sợ, vội vàng bảo lấy nước đến dội cho bà .
Chỉ dội nước thôi đủ, đại đội trưởng Cao nghiến răng, buộc lồng sắt lên nóc xe để hứng mưa, bản cũng mặc áo mưa canh nóc xe, thấy tình hình của giáo sư Thôi chuyển biến hơn, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tám giờ , Tô Nguyên và Hạ Vĩ Thông thành công trèo lên khỏi đáy vực, bộ khỏi núi, ở cửa , họ thấy vật tư mà đại đội trưởng Cao để .
“Họ , chúng cũng nên tìm một chiếc xe đuổi theo. Tiểu Nguyên, thôi, Tiểu Hàm cũng em chờ cô , cô ...”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Em , em hiểu, nhất em nên thiết với chị nữa, em kiềm chế bản , nếu gần thì chỉ tổn thương lẫn thôi.” Tô Nguyên tê liệt gật đầu: “Để một nửa vật tư, chúng thôi.”
Mười hai giờ , Tô Hàm nghỉ ngơi đủ rời khỏi gian, con trăn thây ma khổng lồ canh giữ ở vị trí mùi hương biến mất, gầm lên lao tới cắn nơi mùi hương xuất hiện trở . Tô Hàm nhanh nhẹn né tránh thoát, cô thử nhiều , dùng dây móc móc chéo vảy của con trăn thây ma khổng lồ, lợi dụng động tác của con trăn thây ma khổng lồ để bật lên, cuối cùng nhảy lên nó.
Trong quá trình chiến đấu kinh hoàng kéo dài vài giờ, cô cố gắng trèo lên đỉnh đầu nó. Vảy của con trăn thây ma khổng lồ cứng hơn con trăn nhỏ , đầu trăn, cô chỉ thấy bên như một ngọn núi nhỏ. Tô Hàm kinh nghiệm, cô tập trung sức mạnh tay, dùng sức đào một góc vảy.
Con trăn thây ma khổng lồ nổi giận, thấy thể hất cô xuống, nó bắt đầu lăn lộn mặt đất giống như con trăn thây ma nhỏ đó.
Đất trời rung chuyển.
Bảy mươi hai giờ , giáo sư Thôi đột nhiên tỉnh nhưng bà tạm thời thể , chỉ thể yếu ớt cảm nhận sự đổi của cơ thể. Bà sống , sống ! Không thể , bà chỉ thể tự tiêu hóa niềm vui sướng trào dâng trong lòng.