“Chị, tối qua chị ngủ ngon ? Sao mặt mày khó coi thế?” Tô Thiên Bảo đánh răng hỏi.
“Không .” Tô Hàm lấy khăn ướt xoa mặt, để bản tỉnh táo hơn.
Những ngày tiếp theo, Bạch Đông thỉnh thoảng biến thành ban đêm, lẽ là tìm kiếm sự ấm áp, mỗi đều vùng vẫy chui khỏi chăn bò lên cô, bất kể cô quấn Bạch Đông chặt đến mức nào khi ngủ cũng vô dụng. Để thể ngủ ngon, cô đành lấy một cái rổ úp Bạch Đông , dù nửa đêm nó biến hình cũng bò .
Cách chỉ tác dụng lúc đầu, một đêm nọ, Tô Hàm đang ngủ mơ màng thấy tiếng gì đó vỡ vụn, cô lập tức tỉnh dậy, kết quả là thấy cái rổ đè hỏng, Bạch Đông biến thành ngừng vùng vẫy, đôi mắt màu xanh tràn ngập sự ngây thơ và bối rối.
Đèn pha bật sáng, Tô Hàm Bạch Đông trông như thiếu niên mười mấy tuổi, trong đầu chỉ một suy nghĩ: Sao thể lớn nhanh như !
“Bạch Đông, chuyện gì thế ?” Cô thu cái rỗ bể nát , lấy một cái chăn mỏng lớn hơn đắp cho .
Bạch Đông há miệng, trong cổ họng phát tiếng hú của loài cáo, phấn khích : “ tiến hóa !”
Tốc độ tiến hóa thật nhanh, nửa tháng từ trẻ con biến thành thiếu niên, chẳng lẽ nửa tháng nữa sẽ biến thành lớn ?
Ý nghĩ nảy , Bạch Đông đổi ngay mắt Tô Hàm, tứ chi cơ thể dài , đường nét khuôn mặt trở nên chín chắn hơn, chỉ mười mấy giây trưởng thành.
Chiếc lều đơn chật chội hẳn , Tô Hàm nhíu mày, lấy một bộ quần áo từ gian ném cho : “Tự mặc .”
Sau đó chui khỏi lều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-341.html.]
Ngày hôm đó, đoàn xe dừng chân ở một trạm dịch vụ bỏ hoang, tản tìm vật tư, Tô Hàm nóc nhà canh gác, qua ống nhòm, cô thấy bóng dáng Bạch Đông trong rừng. Hôm đó Bạch Đông biến thành lớn, Tô Hàm còn tưởng rằng đến sáng sẽ biến về, nhưng mặt trời lên, Bạch Đông vẫn là dáng vẻ lớn. Sau khi giao tiếp, Tô Hàm mới , bây giờ trạng thái của định, thể mãi.
Bạch Đông thích thú với việc , Tô Hàm đành che giấu cho , cố ý lái xe ngoài, giả vờ gặp đưa về.
Bây giờ phận của Bạch Đông là họ của Tô Hàm.
Bị Tô Hàm cảnh cáo là khi học ngôn ngữ của con thì chuyện mặt khác, Bạch Đông luôn tuân thủ, cũng thích chuyện với khác. Có thể quản miệng nhưng quản chân, Tô Hàm ở trong rừng nhảy nhót, bắt chim bắt thỏ, dời ống nhòm nữa.
Xa xa một nhóm nhỏ thây ma đang về hướng . Sau khi báo tin cho những khác, Phương Trấn Nhạc :
“Tất cả thu dọn xong. Ngoại trừ những đang tuần tra, đều thể và tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe.”
Trong nhà đun lửa nấu cơm tối , đám Tô Hàm tham gia thì nộp bốn phần vật tư, đó sẽ ăn uống chung.
Vân Mộng Hạ Vũ
Món ăn ngon, rau thịt canh, Tô Hàm thể ăn hai bát lớn. Bạch Đông là chen giữa chừng, lúc đầu ăn đồ ăn chung, là Tô Hàm riêng cho , đó Phương Trấn Nhạc đánh với Bạch Đông, thích thủ hoang dã xảo quyệt của Bạch Đông, vui vẻ thu Bạch Đông bang phái, thế là Bạch Đông mới ăn “cơm nhà”.
Ăn xong, một nắm đ.ấ.m đưa đến mặt Tô Hàm, Tô Hàm Bạch Đông, mắt sáng lấp lánh, mở nắm đ.ấ.m , lộ một quả dại bên trong.
Anh gì, nhưng hai chữ “ngon lắm” như hiện lên trong mắt. Tô Hàm nhận lấy, một tiếng cảm ơn.
Lúc ngủ, theo thường lệ chui chăn của Tô Hàm, Tô Thiên Bảo kêu lên: “Bạch.... họ! Anh họ đến chỗ em , là ngủ cùng em mà!”