“Có, 17 các cô đều mùi hương riêng.”
“Vậy tại cô mùi gì?”
Tô Hàm hiếm khi đùa: “Có lẽ bởi vì là thể thức tỉnh mỹ, cấp bậc thức tỉnh cao hơn, gọi là đại tỷ, ?”
“Hahaha đó, đại tỷ!” Loan Chiêu Nghi vui vẻ ngớt.
Thấy họ trò chuyện vui vẻ, những khác quan sát một lúc cũng tiến lên chào hỏi, Loan Chiêu Nghi giới thiệu cho Tô Hàm. 17 10 nữ 7 nam, tuổi từ 20 đến 40 tuổi, đều là những sống sót những trận chiến sinh tử, tuy tính cách khác nhưng quan hệ .
Họ tò mò về quá trình thí nghiệm của Tô Hàm, điều cũng gì là thể , Tô Hàm kể đơn giản .
“Nghe cũng giống chúng , cô là thể thức tỉnh mỹ chứ, ghen tị c.h.ế.t mất.”
“Vì cô là thể thức tỉnh mỹ, cô đau dây thần kinh ? Chúng đều đau, lúc đêm khuya đau quá, chỉ đập đầu tường.”
“Haha, cô đập hỏng hai bức tường , hôm qua thợ xây còn đến sửa tường đấy...”
Trải qua những nỗi đau tột cùng, nhưng họ lạc quan, đối xử với Tô Hàm cũng thiện.
“Cô nhất định sống đấy, vấn đề rối loạn gen của chúng còn dựa cô để giải quyết.”
“Mũi tiêm tối qua đau quá, hiệu quả ...”
Mọi thi , Tô Hàm nhiều thông tin, dần dần hòa nhập tập thể , buổi tối cũng ăn cơm ở đây.
Sau khi ăn cơm xong, Trần Tuấn Yến nhắc nhở cô nên về.
“Giáo sư Đường sẽ đích đến kiểm tra sức khỏe định kỳ cho cô.”
Tô Hàm dậy, mỉm với Loan Chiêu Nghi và những khác: “Vậy hẹn gặp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-384.html.]
Lần gặp và bạn bè là ba ngày khi chuyển đến Mẫu Đơn Viên.
Tô Vệ Quốc, Vương Nguyệt Nga và Tô Thiên Bảo, cùng với Từ và Bạch Đông xe quân đội đưa , trải qua nhiều kiểm tra gắt gao mới cửa.
“Hù c.h.ế.t , Tiểu Hàm ở chỗ , giống như tù .” Vương Nguyệt Nga một đường nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Vệ Quốc, bầu khí nghiêm trang trong doanh trại khiến bà dám thở mạnh.
“Nói bậy bạ gì đấy.” Tô Vệ Quốc ngoài miệng quát mắng, nhưng trong lòng đồng tình. là đáng sợ thật! Lúc cửa còn quân nhân cầm s.ú.n.g gác, đến 6 !
Đợi đến khi cửa xuống xe, họ thấy trong sân còn 4 bảo vệ, điều khiến trái tim họ thể nào bình tĩnh . Vẫn là Từ gan , ho khan hai tiếng: “Đi thôi, Thiên Bảo, dìu .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Họ cùng nhà, giúp việc mở cửa, ân cần đưa dép lê cho họ .
Vào đến nhà, họ dẫn phòng khách, căn phòng trang trí theo phong cách Trung Hoa, trông sang trọng, Vương Nguyệt Nga dám hẳn xuống, chỉ dám một góc, đó bất an đánh giá xung quanh.
“Khụ, con gái ? Chính là Tô Hàm.”
Người giúp việc niềm nở bưng nước uống, trái cây, bánh ngọt lên, giải thích: “Giáo sư Đường đột nhiên đến tìm cô Tô lấy máu, ăn chút bánh ngọt , cô Tô sẽ xuống ngay.”
Ai mà tâm trạng ăn bánh ngọt chứ?
Ngay cả ngày mạt thế, Tô Vệ Quốc và những khác cũng từng đến nơi như thế , càng từng giúp việc hầu hạ, ngày mạt thế thì càng khỏi , nơi khiến họ cảm thấy thoải mái.
Anh Từ chủ động lấy bánh ngọt ăn, khen ngợi: “Ngon thật, tí nữa hỏi Tiểu Hàm xem thể gói mang về , mang về cho con gái một ít.”
Lúc Tô Hàm xuống, cô thấy cha đang ngay ngắn, em trai thì đang chuyển kênh, Từ và Bạch Đông đang ăn bánh ngọt.
Cô khỏi nở nụ chân thành: “Mọi đợi lâu , bánh ngọt ngon ? Con và dì Chu cùng đấy.”
Tô Thiên Bảo hét lên một tiếng, ném điều khiển từ xa, chạy đến đón cô. Còn ba bậc thang nữa, Tô Hàm Tô Thiên Bảo ôm chầm lấy.
“Chị! Chị!” Tô Thiên Bảo ôm Tô Hàm xuống, còn xoay một vòng.