“Sau đừng ăn uống lung tung nữa, là may mắn đấy.” Tô Hàm dặn dò thêm một câu, bảo sang phòng bên cạnh ngủ, sáng mai về.
“Anh về.” Bạch Đông đỏ mặt, bám lấy khung cửa .
Tô Hàm chiều theo ý , im lặng .
Bạch Đông tình nguyện đóng cửa .
Vân Mộng Hạ Vũ
Sáng sớm hôm , trời còn sáng, Tô Hàm đến gõ cửa, Bạch Đông quả nhiên , giường dang rộng tứ chi thành hình chữ đại, uể oải : “Anh .”
Tô Hàm rõ tính cách của , hít sâu một , : “Vậy thì chỉ thể xuất hiện với hình dạng cáo, nếu khác phát hiện thể biến thành , viện nghiên cứu mà chú ý đến , e rằng sẽ bảo vệ .”
Bạch Đông vui mừng đến mức ngay lập tức biến thành cáo, chui từ trong quần áo, lắc lắc bộ lông trắng muốt hiệu sẵn sàng.
“Đi thôi, chạy bộ nào.”
Khi chạy bộ, họ gặp những thức tỉnh ở biệt thự bên cạnh cũng đang chạy bộ buổi sáng, thế là cùng chạy. Chạy một lúc gặp quân đội tập hợp buổi sáng, Tô Hàm còn sức, liền chạy theo họ.
Chạy đến cuối cùng, chỉ còn Bạch Đông và Loan Chiêu Nghi theo kịp cô.
Dừng , Loan Chiêu Nghi một lúc lâu nên lời, đợi đến lúc lấy sức mới cảm thán: “Cô Tô, thể lực của cô thật sự quá khủng khiếp, thể lực của là nhất trong họ , cô như , thật sự bội phục.” Vừa giơ ngón cái lên.
“Đây là cáo do cô nuôi ? Chạy cũng lợi hại thật, cũng nuôi một con chó, đáng tiếc khi xong thí nghiệm, chó với mèo gì đó đều thích , những thức tỉnh khác cũng , chó thấy chúng đều kẹp đuôi chạy mất. Cô Tô, con cáo của cô thật sự gan , thể sờ nó một chút ?”
“Cô thể thử xem, nó cắn , nhưng mà chắc nó sẽ cho cô sờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-389.html.]
Quả nhiên, Loan Chiêu Nghi đưa tay , Bạch Đông chạy mất.
Trở về biệt thự ăn sáng xong, Trần Tuấn Yến liền tiến hành kiểm tra thể cho cô như thường lệ. Buổi trưa, một chiếc xe đến đón mấy thức tỉnh, Trần Tuấn Yến : “Lại một khu mỏ xuất hiện quái vật ăn mòn, cho nên mời những thức tỉnh qua đó xử lý một chút.”
Đối với chuyện , Tô Hàm gì, đây chính là trạng thái cuộc sống của cô, ngoài nhiệm vụ hoặc là ở nhà trồng nấm.
Loan Chiêu Nghi bọn họ thể rời khỏi nước trong thời gian dài, bọn họ thích phơi nắng, bình thường cũng thích ngoài. Tô Hàm những phiền não , nhưng mới đến, cô cũng tâm tư dạo lung tung.
Cứ như nghỉ ngơi 5 ngày, bên phía viện nghiên cứu phái đến đón cô, cô là rút tủy xương. Cô chằm chằm Bạch Đông cho chạy lung tung, đó lên xe rời khỏi Mẫu Đơn Viên.
Buổi tối trở về tìm thấy Bạch Đông, bảo mẫu Bạch Đông sang bên cạnh chơi, cô Loan cho đến nhắn .
Lần Loan Chiêu Nghi nhiệm vụ, đang ở trong phòng xem tivi.
“Cô Tô, cáo của cô ở kìa.” Cô chỉ về phía cầu thang: “Cứ xổm ở đó, kêu nó xuống xem tivi cùng cũng xuống, cũng chịu .”
Tô Hàm qua, Bạch Đông lập tức bò xuống.
“Làm phiền cô , đưa nó về đây.”
“Ở ăn cơm tối , hôm nay rảnh rỗi gói sủi cảo.” Loan Chiêu Nghi nhiệt tình mời, Tô Hàm liền từ chối, bảo về biệt thự lấy một ít thịt rau qua nấu chung.
Trên bàn cơm, Tô Hàm Bạch Đông vẻ mặt đúng lắm, đôi mắt cứ liếc ngang liếc dọc. Trở về cô liền hỏi: “Anh quen bọn Thiệu Phong ?”
Bạch Đông lắc đầu.
“Vậy cứ chằm chằm bọn họ?” Tô Hàm bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hay là kết bạn với bọn họ?” Bạn bè nam mà Bạch Đông chơi , chỉ một Thiên Bảo, những khác căn bản cận, với Từ và Tần Việt cũng chỉ là xã giao bình thường, chẳng lẽ Bạch Đông khai khiếu , kết bạn với đám đàn ông bên cạnh?