Nghe , Trần Tuấn Yến sững , ánh mắt chút lúng túng.
Nhìn dáng vẻ của cô , rõ ràng là ẩn tình, hơn nữa còn là ẩn tình “ bí mật”.
“Sao , chuyện tiện ?”
Trần Tuấn Yến là tinh khôn, nếu cũng sẽ sắp xếp đến chăm sóc Tô Hàm, rằng vị trí cũng là do cô đánh bại nhiều mới . Chăm sóc Tô Hàm những ngày nay, đối phương từng yêu cầu đặc biệt gì, mãi cho đến bây giờ, cô thấy Tô Hàm tay cầm ly nước ngước mắt lên một cái, cô chỉ cảm thấy cả run lên, lập tức tỉnh táo.
Suy nghĩ chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Trần Tuấn Yến lắc đầu: “Đương nhiên là gì bất tiện, đợi khi về sẽ cho cô .”
Bắn s.ú.n.g cả một ngày, Tô Hàm vui vẻ trở về biệt thự. Tắm rửa xong xuôi xuống nhà ăn, bảo mẫu bày sẵn bữa tối, Tô Hàm mời Trần Tuấn Yến cùng ăn, bàn ăn, Trần Tuấn Yến đem những lời sắp xếp kỹ càng cho Tô Hàm .
“Chuyện ít , phụ trách bên khu an trấn Phong Hà họ Khâu ?
Vị sư trưởng Khâu , thù oán với nhà họ Vương, sự phát triển của khu an Thiên Dương chúng thể tách rời nhà máy vũ khí đó, nhà họ Vương ban đầu là thứ hai, đầu trong bùng phát virus thây ma thứ hai chống đỡ nổi…
Cô hiểu chứ? Cho nên nhà máy vũ khí hiện tại do nhà họ Vương nắm giữ, nhà họ Vương lệnh bán vũ khí cho khu an trấn Phong Hà, một còn lừa một đội của khu an trấn Phong Hà g.i.ế.c thủy triều thây ma, đó bên đó còn phái đến nữa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Tuấn Yến dùng góc của ngoài cuộc để kể , chỉ ngắn gọn vài câu, ẩn chứa vô khói lửa và đao kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-392.html.]
Tô Hàm xong, trong lòng khỏi phẫn nộ.
Tầng lớp đấu đá, chịu thiệt thòi chỉ thể là bên .
Những của khu an trấn Phong Hà lừa g.i.ế.c thủy triều thây ma, vô đội ngũ rời khỏi khu an trấn Phong Hà để tìm kiếm nơi ở an hơn, và cả những cư dân vẫn ở khu an trấn Phong Hà…
Trần Tuấn Yến khi trở về, đặc biệt tìm hiểu lai lịch của Tô Hàm. Khi Tô Hàm đến từ khu an trấn Phong Hà, cô chợt hiểu , chẳng trách Cô Tô để tâm đến chuyện , thì là vì quê hương mà bất bình. Sau đó, cô liền báo tin cho Tề tướng quân, Tề tướng quân chút kinh ngạc: “Cô lúc nào cũng vẻ bình thản, ngờ yêu quê hương đến ?”
Phó quan nhắc nhở: “Quê hương của Cô Tô là làng Tô Gia trong núi Kỳ Lương, trấn Phong Hà chỉ thể coi là quê hương thứ hai. Cô Tô hỏi, chắc chắn là ý gì đó mới hỏi.”
Tề tướng quân : “Bên Vương gia nhất định gặp cô , còn đang nghĩ xem cản bao lâu, bây giờ xem đây là chuyện .
Vương gia quả thật việc , thời buổi , sự tồn tại của nhà máy vũ khí chính là cọng cỏ cứu mạng, bọn họ nắm giữ để thỏa mãn tư dục, may mà Tô Hàm đối với bọn họ ấn tượng , bọn họ lôi kéo Tô Hàm cũng dễ dàng như .”
“Tướng quân đừng lo lắng, thây ma vẫn luôn tiến hóa, tác dụng của vũ khí nóng so với thời kỳ đầu mạt thế giảm ít, thây ma vây thành, những con thây ma biến dị đó đều dựa cá thức tỉnh mới xử lý ?
Lực lượng của viện nghiên cứu trong tay ngài, bây giờ Vương gia động , cũng động .”
Đối mặt với lời an ủi của phó quan, Tề tướng quân xua tay: “Chuyện lạc quan như , còn xem tủy xương của Tô Hàm thể phát huy tác dụng , nếu thì khống chế ở khu an Bắc Kinh, lực lượng cũng tác dụng gì! Bên giáo sư Đường sắp xếp như thế nào ...”