Bên ngoài Tô Nguyên gọi cô, cô đáp một tiếng .
“Chuyển xong , chúng thể nhưng bên nhà hàng hình như , họ đang chúng , hình như đang cầu cứu.” Tô Nguyên nhỏ giọng .
“Anh phát hiện từ lâu , mặc kệ họ, thấy bọn họ còn đông hơn chúng , chúng thể dọn sạch siêu thị, họ vặn ở trong bếp, chẳng lẽ còn thiếu d.a.o phay ? Muốn thì lâu . Đi thôi! Nếu thuận lợi thì tối nay chúng thể về nhà !” Hạ Vĩ Thông khen ngợi: “Các em đổ nhiều xăng quá , cũng dùng , lên xe, đón Giả Hi Viên thôi!”
Ba chiếc xe rú ga mất, những sống sót trong nhà hàng ồn ào lên, chửi ầm lên: “Một lũ trộm cắp! Đồ khốn!”
Những con thây ma chặn bên ngoài thấy tiếng động càng đập cửa dữ dội hơn, bên trong lập tức im lặng.
“Hay là chúng cũng ngoài ? thấy họ chỉ bốn , bên trong còn hai phụ nữ, họ thể thì chúng cũng thể .”
“Anh mơ giữa ban ngày ! Họ tay tàn nhẫn như , là bình thường là côn đồ lưu manh, bảo cầm dao, dám c.h.é.m đầu con thây ma bên ngoài ?”
“Họ g.i.ế.c nhiều như , phim , nhất định báo cảnh sát bắt họ tù!”
“Đừng cãi nữa, ! Những thứ bên ngoài còn là ? Không , cũng , ai thì cùng , chúng cùng xông ngoài!”
Đêm một nữa buông xuống, hai bên đường cao tốc trong rừng vẫn đang bộ chạy trốn, giữa đường cao tốc là những con thây ma thấy điểm dừng, chúng cách trạm dịch vụ năm trăm mét, mệt mỏi đuổi theo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-42.html.]
Tô Hàm , họ mới rời , lâu trạm dịch vụ cũng thất thủ. Họ suốt đêm, dám dừng , chỉ mong thể nhanh chóng về nhà, khi thấy biển báo ngã rẽ về quê hương, đều vui mừng.
Đường núi khó , ban đêm càng khó hơn. Hạ Vĩ Thông đề nghị tiếp tục : “ , Tiểu Hàm, Vân Quang, hai theo ,chúng chậm một chút. Mẹ thương , liên lạc là giường dậy nổi, lo lắng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đi thôi.” Tô Hàm ý kiến gì. Đường làng thực sự quanh co nhưng đây cô bộ ba năm đến thị trấn để học cấp hai, từ lâu thuộc lòng từng khúc cua, chỉ cần chậm thì sẽ vấn đề gì.
Khâu Vân Quang càng ý kiến gì, sẽ ở nhờ nhà Hạ Vĩ Thông, lúc sẽ chống đối Hạ Vĩ Thông. Nói khó thì nếu phản đối, cách một đêm như Hạ Vĩ Thông mới về đến nhà, kết quả Hạ Vĩ Thông thực sự xảy chuyện, và bạn gái cũng khó .
Lúc đây, thôn Tô gia yên tĩnh lạ thường, tiếng gà gáy chó sủa thường ngày thấy đều biến mất thấy . Sau tấm rèm cửa sổ dày cộm lộ chút ánh sáng yếu ớt, nhà Tô Vệ Quân cũng , họ thậm chí dám bật đèn lớn, chỉ bật đèn ngủ nhỏ thường dùng ban đêm, cả nhà quây quần bên , thậm chí còn rõ mặt .
“Gọi điện cho Tiểu Nguyên, hỏi xem con bé khi nào đến.” Cát Thu Lệ lo lắng vô cùng: “Từ thành phố A đến đây xa lắm, lo c.h.ế.t .”
“Chiều nay con gọi , ai máy, hình như tắt máy .”
“Á? Không xảy chuyện gì chứ?”
Tô Tùng lắc đầu: “Mẹ đừng lo lắng, chắc là điện thoại hết pin , từ thành phố A đến đây cũng xa, lẽ ngày mai là đến .”
Tô Vệ Quân rít thuốc, trong nhà khói thuốc lượn lờ. Vợ Tô Tùng là Mao Tiểu Lệ huýt chồng một cái. Tô Tùng khó hiểu: “Sao ?”
Mao Tiểu Lệ miễn cưỡng : “Mao Đản và Tiểu Nị đều buồn ngủ , là em đưa chúng phòng ngủ nhé.”