Đến bên cạnh Bạch Đông, thấy Bạch Đông đang cuộn tròn ngủ say, Tô Hàm thở dài, ánh mắt lướt qua vết kim châm cánh tay , đầu cạo trọc và những miếng dán theo dõi dày đặc , cô khẽ gọi.
Bạch Đông phản ứng, ngay cả thở cũng yếu. Tô Hàm Giáo sư Đường lấy gì từ Bạch Đông để cứu mạng Tề tướng quân, nhưng chắc chắn đó là thứ quan trọng đối với Bạch Đông.
Ngốc! Quá ngốc!
Một con cáo biến thành cá, thật ngốc nghếch, thể qua mặt như Giáo sư Đường?
Anh trở thành cá, xem như một con cáo thây ma để nghiên cứu, chỉ tìm bí mật của là một con cáo thây ma trí tuệ - chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để Giáo sư Đường nghiên cứu trong một thời gian dài, đó, ai thèm quan tâm đến nguyện vọng của một con cáo chứ?
“Anh lừa , ?” Tô Hàm thở dài, cúi bế Bạch Đông lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong phòng điều khiển trung tâm ở tầng hầm thứ ba, hai trợ lý của Giáo sư Đường đang sách và nghiên cứu tài liệu thì đèn bất ngờ tối , nhấp nháy thất thường.
“Chuyện gì ? Có điện áp đủ?”
“Nhìn camera giám sát! Camera giám sát loạn hết ! xem vật thí nghiệm, thông báo cho Giáo sư Đường và kiểm tra đường dây!”
Hai chia , nhưng khi đó vượt qua nhiều lớp kiểm tra để phòng thí nghiệm đặt con cáo trắng thì chỉ thấy chiếc giường trống trơn. Anh trợn tròn mắt kinh ngạc: “Sao thể như !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-421.html.]
Tầng chỉ hai sống là bọn họ, khi đường dây định, ngẩng đầu màn hình camera giám sát, lúc đó con cáo trắng vẫn đang ngủ, chỉ cần cúi đầu xuống ngẩng đầu lên, đến khi vội vàng chạy đến, đầy một phút mà con cáo trắng biến mất khỏi phòng thí nghiệm coi là phòng kín hàng đầu ?
Tiếng còi báo động vang lên dồn dập bên trong viện nghiên cứu.
Trong một căn nhà thuê ở khu dân cư thuộc khu vực an , bóng dáng Tô Hàm đột ngột xuất hiện, cô đặt con cáo trong tay xuống, kìm mà ngã khuỵu xuống đất.
Đầu cô đau như búa bổ, xương cốt, da thịt, nội tạng như trải qua vô ép chặt, dây thần kinh như vô bàn tay to lớn kéo giật, quấn lấy ... Buồn nôn, khó chịu, mắt lóe lên những hình ảnh mờ ảo, Tô Hàm nôn khan, qua bao lâu mới dịu đôi chút.
Mở đôi mắt ướt đẫm, Tô Hàm phát hiện trời sáng rõ, cô tiến gian, mới lóe lên ý nghĩ đó thì đầu óc như búa tạ đập mạnh.
Hít một , Tô Hàm quá liều lĩnh, khó trách di chứng nghiêm trọng như .
May là căn nhà để nghỉ ngơi, tình hình cũng đến nỗi nào. Căn nhà là con đường lui mà cô âm thầm giữ khi quyết định hợp tác với viện nghiên cứu, nếu cô viện nghiên cứu, đối phương trở mặt nhận coi cô như cá thớt thì cô sẽ trốn thoát - cô tự tin trốn thoát, bởi vì mấy năm nay cô mò mẫm một năng lực mới của huyết mạch của , cô thể di chuyển gian trong phạm vi nhỏ.
Huyết mạch của Long Nữ thể điều khiển sức mạnh thời gian và gian, nhưng Tô Hàm bao giờ ngờ rằng một hậu duệ bao nhiêu thế hệ như thể chỉ mất vài năm khổ luyện để nhảy xuyên gian như .
Hôm nay là đầu tiên Tô Hàm mang theo một sinh vật khác thực hiện bước nhảy gian, cô còn nghĩ nếu thành công thì chỉ thể tiếp tục để Bạch Đông ở đó. May mắn là cuối cùng thành công, hiện tại chút di chứng, cô cũng cảm thấy xứng đáng.
Ngồi thêm một lúc lâu, Tô Hàm mới thể dậy.
Bạch Đông vẫn đang ngủ, Tô Hàm sờ cổ và n.g.ự.c , thấy mạch đập định mới yên tâm. Những con đường lui như , cô còn nhiều, thể nhảy xuyên gian khỏi thành phố. Chỉ là hiện tại gian của cô thể sử dụng, lẽ nhảy xuyên gian cũng dùng , tiên cô ngoài tìm thức ăn .