Ngụy trang một chút ngoài, Tô Hàm hòa dòng , dùng thẻ tích điểm đăng ký mua với giá cao ở chợ đen một ít vật tư sinh tồn, nơi khác, cô trở về căn nhà thuê.
Khu vực vô cùng hỗn loạn, cũng là nhà ổ chuột, cô như một giọt nước hòa dòng nước đục, hề thu hút sự chú ý.
Vừa mở cửa, cô bắt gặp một đôi mắt xanh.
“Anh tỉnh ? Cảm thấy thế nào?” Cô thản nhiên hỏi.
Bạch Đông hai mắt sáng lên, kìm lao đến ôm chầm lấy Tô Hàm.
Anh cao hơn Tô Hàm một cái đầu rưỡi, nhưng khi ôm Tô Hàm vùi đầu hõm vai cô, dáng vẻ dựa dẫm.
Tô Hàm đẩy Bạch Đông , bởi vì cái ôm quá đỗi ấm áp, quá đỗi thuần khiết, cô thể cảm nhận niềm vui và sự lệ thuộc của Bạch Đông, cô cảm thấy đây là cái ôm của một đàn ông dành cho một phụ nữ, mà là một chú cáo nhỏ lạc đường cuối cùng cũng tìm đường về nhà, trở về vòng tay chủ nhân.
Nghĩ đến đây, cô khỏi bật . Cô đưa tay xoa đầu Bạch Đông, giống như đang đối xử với một đứa trẻ.
Bạch Đông suy nghĩ đơn giản, thấy Tô Hàm thiết với thì vui mừng, cũng phân biệt đây là sự thiết mà “ bạn đời” mong . Anh vui vẻ : “Lúc ngủ cảm nhận em đến, em đưa ngoài, em thế nào , em giỏi quá!”
“Đây là năng lực thức tỉnh của , ở trong phòng thí nghiệm thoải mái ? đưa ngoài, đồng ý ? Nếu còn thì sẽ nghĩ cách đưa về.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Hàm kéo , nghiêm túc hỏi.
“...Anh .”
“Anh gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-422.html.]
Ánh mắt Bạch Đông lảng tránh, nhưng thấy Tô Hàm cứ , đành thật: “Anh biến thành cá, đồng loại với em. Giáo sư Đường thể , chỉ là khó, cần nhiều thời gian, còn .”
“Ngốc quá.” Tô Hàm thở dài: “Giáo sư Đường đang dỗ đấy.”
“Dỗ... dỗ ?” Bạch Đông kinh ngạc: “Ông gạt ?”
“Ít nhất thì hiện tại ông thời gian để nghiên cứu cách biến một con cáo thành cá. Ông rút của ít m.á.u chứ? Còn mổ đầu nữa?” Cô sớm thấy vết mổ gáy của Bạch Đông, khi thấy vết thương, trong lòng cô dâng lên một ngọn lửa giận dữ.
Bạch Đông sờ sờ đầu : “Sắp khỏi , nhanh sẽ lành thôi.”
Trước khi Tề tướng quân ám sát, Tô Hàm mới đến thăm Bạch Đông một , mới chỉ nửa tháng trôi qua, giáo sư Đường mổ sọ Bạch Đông, thể thấy thứ cứu Tề tướng quân chính là từ trong não của Bạch Đông.
“Có thấy đau đầu ? Có chỗ nào thoải mái ?” Cô lo lắng não của Bạch Đông sẽ moi vấn đề.
“Đau.” Bạch Đông uất ức .
“Vậy còn ? Đừng nữa, cho phép, cũng cho phép .” Vừa dứt lời, Tô Hàm thấy Bạch Đông cúi đầu, nỗi buồn sắp hóa thành nước mắt trào khỏi khóe mi.
Linh tính mách bảo, Tô Hàm hiểu tâm tư của Bạch Đông, con cáo ngốc cả đầu óc chỉ chứa cái gì ? Một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ?
Cô bất đắc dĩ thở dài: “Lần với , từ chối , là vì ý định yêu đương tìm đối tượng, nên , cũng vì đồng loại với , cho dù trở thành cá, cũng sẽ cân nhắc đồng ý lời . Cho dù cá, cũng là bạn của . Bạch Đông, bạn với , liên quan đến việc cá .”
Không ngờ Bạch Đông gật đầu: “Anh mà, nhưng vẫn ở gần em hơn.”
Anh chuyện luôn theo trái tim mách bảo, quan tâm câu chân thành đơn giản tạo cho Tô Hàm một cú sốc lớn đến nhường nào.