Lúc giáo sư Thôi những lời , đôi mắt bà ánh lên ngọn lửa của dục vọng, khiến chìm đắm.
Nhìn đôi mắt , thu hút bởi cảm xúc mãnh liệt và điên cuồng bên trong, Tô Nguyên bàng hoàng nhận sự liên hệ giữa giáo sư Thôi già nua mắt và bà đồng bí ẩn thâm sâu mà cô từng gặp nhiều năm về .
Lời dụ dỗ của giáo sư Thôi giống hệt những gì bà đồng từng , nhưng khác với sự kiên quyết từ chối năm xưa, , trái tim cô rung động.
“Bà... Bà bây giờ mới bắt đầu nghiên cứu , ? Giáo sư Tổ là thầy của bà, bà nhúng tay từ ?”
Tô Nguyên dù vẫn còn giữ vài phần tỉnh táo, chất vấn: “... Những thức tỉnh bằng cách sử dụng tủy xương của bà, đều trong tầm kiểm soát của bà từ ?”.
Giáo sư Thôi khẩy:
“Kiểm soát thì đến mức đó, nhưng họ sẽ tin tưởng hơn. Chỉ cần một chút tin tưởng lệch lạc, mới ngày hôm nay ở Lâm Thành.”
Tô Nguyên rùng , gì ngạc nhiên khi giáo sư Thôi đến Lâm Thành và còn đưa cô cùng, một nhiệm vụ gần như bất khả thi thực hiện một cách dễ dàng. là sự kiềm chế lẫn của giới cấp cao là nguyên nhân chính, nhưng những nỗ lực ngầm của giáo sư Thôi chắc chắn cũng đóng một vai trò quan trọng.
“Cô cần sợ , hàm lượng virus thây ma trong tủy xương của quá cao, nhiều thức tỉnh sống sót, thể gì chứ?”
Giáo sư Thôi : “Điều cô cần cân nhắc là những gì , cơ hội đến thứ hai, tự cô quyết định .”
Cuối cùng, Tô Nguyên đồng ý.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-428.html.]
Tô Hàm đến Lâm Thành một buổi sáng mùa hè. Cô ngắm thành phố non trẻ , tưởng tượng hình ảnh em gái mà cô nhiều năm gặp.
Ngày thứ hai khi Lâm Thành, Tô Hàm gặp Tô Nguyên. Tô Nguyên dẫn theo những cá thức tỉnh ngoài tuần tra thành phố, cô lẫn trong đám đông đang hóng chuyện, thấy khuôn mặt Tô Nguyên lướt qua cửa xe, vẫn là dáng vẻ xinh như xưa, chỉ là thần sắc ít sự hoạt bát mà thêm vài phần trầm mặc.
Đoàn xe qua, Tô Hàm đầu .
Trên xe, Tô Nguyên bỗng nhiên nghiêng đầu ngoài cửa sổ. Trong đám đông đang lùi dần về phía một gương mặt quen thuộc, cô đưa tay lên ngực, khẽ nhíu mày.
Lâm Thành lớn, tính chỉ bằng một nửa khu an trấn Phong Hà, nhưng xây dựng . Tô Hàm đến đây vài ngày, phát hiện dân ở đây yêu mến và kính trọng Tô Nguyên, thậm chí ven đường còn trẻ nhỏ hát những bài hát về Tô Nguyên, ca ngợi cô là “Ánh sáng trong đêm đen, nữ vương của bình minh”.
Lời bài hát đơn giản, dễ hiểu, dễ thuộc. Ban đầu Tô Hàm để ý, nhưng càng ở Lâm Thành lâu, cô càng phát hiện dấu ấn của Tô Nguyên ở thành phố quá nặng, gần như trở thành tín ngưỡng của Lâm Thành.
Thế lực như , nếu thúc đẩy thì gần như thể hình thành trong thời gian ngắn .
Trong những ngày ở Lâm Thành, Tô Hàm gì khác ngoài việc tìm cơ hội để tiếp cận giáo sư Thôi và Tô Nguyên. Tiếc là viện nghiên cứu của Thiên Dương canh phòng quá nghiêm ngặt, cô tài nào tìm cơ hội, năng lực dịch chuyển gian vẫn hồi phục, cô cũng dám tùy tiện nhảy loạn xạ ở nơi xa lạ, sợ nhảy . giáo sư Thôi cũng gần như khỏi cửa, duy nhất cô thể quan sát là Tô Nguyên thường xuyên ngoài nhiệm vụ g.i.ế.c thây ma.
Lần đầu tiên thấy Tô Nguyên g.i.ế.c thây ma lực sĩ, Tô Hàm ngửi mùi hương tỏa từ cô khi sức mạnh bộc phát từ xa.
Đó là đầu tiên cô ngửi thấy “ thở đồng loại” thuần khiết đến .
Cô là cá thức tỉnh, nhưng Tô Nguyên thể coi là cá thức tỉnh hảo, Tô Hàm thậm chí còn nghi ngờ, nếu Tô Nguyên sử dụng tủy xương của cô để thức tỉnh, liệu trở thành đồng loại thực sự của cô, trở thành một hậu tử Long nữ khác .