Tô Vệ Quốc ngửi ngửi: “Ra xem là ngay.”
Vừa đến sân , bọn họ cảnh tượng mắt dọa sợ, , thể chân gà cánh gà lớn như ?
Nghe Tô Hàm đây là chân và cánh của con chim thây ma khổng lồ mà cô g.i.ế.c lúc , Vương Duyệt Nga kêu lên: “Đó là thịt của con chim thây ma, nặng mùi độc, thể ăn ! Ôi, Tiểu Hàm, nhà chúng thiếu đồ ăn, con ăn cái ? Con ăn gì thì mua cho con!”
Hiện tại bà đang việc trong nhà ăn của quân đội, mỗi tháng lương cũng ít, ngoài lương tháng còn trợ cấp thực phẩm nửa tháng một , đều là sản phẩm mới do trang trại chăn nuôi của quân đội tự sản xuất, thị trường còn chờ một thời gian mới mua .
“Thịt màu sắc cũng mà, đen.” Tô Vệ Quốc cúi quan sát, hỏi Tô Hàm thật sự ăn ?
“Bạch Đông ăn, con ăn tác dụng.”
Tô Vệ Quốc hiểu rõ, Bạch Đông là con , dày của khác với con , thể tiêu hóa thịt chim thây ma cũng gì lạ.
Tô Hàm chia hai ngày để nướng hết thịt, mỗi ngày một chân một cánh, Bạch Đông gặm sạch cả xương, cả uể oải.
“Buồn ngủ thì ngủ , ăn xong ngủ mới dễ hấp thụ.”
Bạch Đông : “Cũng buồn ngủ lắm, cảm thấy còn thiếu một chút mới ngủ .”
Trần Tuấn Yến tận tâm ở với bác sĩ trong hai ngày, cô tận mắt thấy Bạch Đông ăn hết thịt. Giáo sư Đường ngứa mắt và nghiên cứu, nhưng ông Tô Hàm thể giao họ của cho ông nghiên cứu, khi Bạch Đông tóc trắng mắt xanh, mí mắt ông giật giật: “Tóc trắng mắt xanh? Có ảnh ?”
Không ảnh chụp, camera giám sát trong biệt thự cũng theo yêu cầu của Tô Hàm mà tháo dỡ hết, chỉ thể để bảo vệ lén chụp vài tấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-435.html.]
Nhìn khuôn mặt xa lạ trong ảnh, giáo sư Đường cảm thấy nhẹ nhõm.
Dù chuyện cũng quá trùng hợp, con cáo trắng mất tích ngày Tô Hàm bỏ trốn, cũng là một thiếu niên tóc trắng mắt xanh.
Rất thể họ mà Tô Hàm chính là con cáo trắng từng ở trong phòng thí nghiệm, như thể giải thích vì đây Tô Hàm quan tâm con cáo trắng đó như .
“Rốt cuộc chuyện là như thế nào đây!” Giáo sư Đường day day sống mũi, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Nhịn một chút, giáo sư Đường vẫn tìm Tề tướng quân chuyện , Tề tướng quân ngược bình tĩnh: “ từ lâu , Tô Hàm là thức tỉnh năng lực đặc biệt, bên cạnh cô thêm một con cáo biến thành cũng gì lạ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi nghi ngờ Bạch Đông, liền dễ dàng tìm phương hướng. Không cần điều tra thêm, từ lời của những thành viên bình thường của bang Bình An, thể rằng lúc đầu bên cạnh Tô Hàm một con cáo, nhưng con cáo đó vẫn luôn ngủ trong xe, một thời gian thì biến mất thấy . Sau đó bên cạnh Tô Hàm xuất hiện thêm một họ tên là Bạch Đông, kỹ năng chiến đấu của họ khá “hoang dã”, thỉnh thoảng còn dùng tay và chân đào đất.
Điều còn cần phân tích ?
“Vậy thì…” Giáo sư Đường mím môi.
Tề tướng quân khổ: “Nếu Bạch Đông chính là con cáo trắng năm đó, ông nghĩ tại nó chủ động tìm đến yêu cầu tham gia thí nghiệm?
Mạng sống của thể giữ là nhờ nó xuất hiện. Tại Tô Hàm trực tiếp đưa con cáo đến mà giả vờ như quen ? Chỉ thể là việc quá thất bại, sự tin tưởng của cô , khiến cô luôn chừa đường lui cho .
cô vẫn nể tình, nên để con cáo đến đưa dữ liệu cho ông. Giáo sư Đường, ông còn nhớ chúng gì cho thí nghiệm ?
Ông mở đầu nó , dùng thứ ông lấy từ bên trong đó để sống sót. Giáo sư Đường, bây giờ như là đủ , cô hiện tại vẫn coi Thiên Dương là nhà, nguyện ý bảo vệ khu an , cũng còn mặt mũi nào mà yêu cầu cô thêm điều gì nữa, bây giờ chỉ sợ cô rời .