Tô Hàm ít khi tiếp xúc với cô em họ , ấn tượng sâu sắc nhất là Tô Vệ Quốc từng trêu chọc con gái của chị họ vợ Tô Vệ Dân là Cao Điềm Điềm giống Tô Vệ Quốc, lúc đó Tô Anh Giai chút che giấu mà trợn mắt. Người trong làng đều lén lút bàn tán, phụ nữ xinh nào chị họ vợ Tô Vệ Dân, đó rõ ràng là vợ bé của ông , Cao Điềm Điềm gọi là Tô Điềm Điềm mới đúng.
Cô thể nhận Tô Anh Giai oán hận cha , nhưng ngờ chỉ vài năm trôi qua, nỗi oán hận biến thành lòng hận thù, hận thù kết thành lồng giam, giam cầm Tô Anh Giai một cách đáng thương.
Cùng giam cầm trong chiếc lồng , còn Tô Anh Hào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai em một lòng tham gia thí nghiệm, Tô Anh Giai : “Em và chị cùng chung dòng máu, viện nghiên cứu chọn chị, chắc chắn em cũng tệ, chỉ cần em may mắn một chút, một chút thôi cũng , em trở thành thức tỉnh.”
Dù Tô Hàm khuyên nhủ thế nào, bảo họ tạm thời đừng tham gia, họ cũng .
Tô Anh Hào thậm chí còn cảnh giác cô: “Chị sợ chúng cướp mất hào quang của chị ? Chúng kém cạnh gì chị! Chị , chúng cũng !”
Tô Hàm còn gì nữa?
Vào tháng thứ ba Tô Hàm ở trong phòng thí nghiệm, giáo sư Đường với cô rằng hai em họ của cô lượt qua đời. Trước khi chết, Tô Anh Giai ngừng kêu lên “hối hận ”. Những tham gia thí nghiệm, nhiều khi ngày đêm chứng kiến bản đến cái chết, đều sẽ hối hận, Tô Hàm Tô Anh Giai là hối hận nên đến, là hối hận cả đời hận thù bóp méo, là hối hận sinh con gái của Tô Vệ Dân.
Cô bắt đầu sinh sự chán ghét thực sự với Tô Vệ Dân.
Sau khi kế hoạch thức tỉnh mới bắt đầu, Tô Hàm Tô Vệ Dân đưa đến một đứa con gái, chính là Cao Điềm Điềm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-446.html.]
Lúc , bên cạnh Tô Vệ Dân chính là Cao Điềm Điềm. Cô kịp thời, tuy trở thành thức tỉnh, nhưng ít nhất vẫn sống sót.
Thấy Tô Hàm cho chút mặt mũi nào, mặt Tô Vệ Dân lúc xanh lúc trắng, cuối cùng nặn nụ , đau buồn thương cảm : “Tiểu Hàm , cháu bây giờ khác xưa nhiều , chú cửa nhà cháu cao, với tới , nhưng chúng là m.á.u mủ ruột thịt, mạt thế bao nhiêu năm , bao nhiêu ly tán, chú cháu hiểu lầm gì với chú , chỉ mong chúng thể hóa giải hiểu lầm, nương tựa lẫn , Tiểu Hàm...” Nói xong liền rơm rớm nước mắt, mà Tô Hàm chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Ông tìm rốt cuộc chuyện gì, chuyện thì , đừng mấy lời vô nghĩa.” Tô Hàm bảo mẫu chú ba của cô đến tìm cô, lúc đó cô đang mài d.a.o xương trong phòng dụng cụ, lúc cô ở cửa lớn, cũng ý định mời bọn họ . Với sự hiểu của cô về Tô Vệ Dân, Tô Vệ Dân tìm đến sẽ chuyện gì .
Cô lạnh lùng vô tình như , Tô Vệ Dân chỉ đành thẳng: “Vậy, chúng thể nhà chuyện ? Ở ngoài ... ảnh hưởng đến cháu.”
“Ảnh hưởng gì ? trộm cắp cướp giật, càng bán con, chuyện trái lương tâm sợ gì ảnh hưởng .”
Từng câu từng chữ đều tát mặt Tô Vệ Dân, Tô Vệ Dân mặt dày như hiểu, đẩy phụ nữ bên cạnh: “Đây là em họ Điềm Điềm của cháu, chắc cháu còn nhớ chứ.”
Cao Điềm Điềm miễn cưỡng với Tô Hàm, nhỏ giọng gọi một tiếng chị họ.
Tô Hàm trả lời, cô khó Cao Điềm Điềm, chỉ Tô Vệ Dân.
“Ông giở trò gì, chuyện gì thì thẳng , đừng lôi thôi, thì !”
“Tiểu Hàm, coi như là chú ba cầu xin cháu, em họ của cháu thức tỉnh, nhưng mà thiên phú của con bé ! Cháu xem thể giúp con bé , nhất định thể thức tỉnh thứ hai! Cháu hãy giúp em họ của cháu !