Tô Vệ Quốc “Ồ.” một tiếng, một vòng quanh con trai: “Này, còn dáng thật, đúng là con trai cha! Được , các con tập , cha sắp xếp lương thực trong hầm.”
Vương Nguyệt Nga nỡ con trai chịu khổ, đau lòng chịu .
“Mẹ, bình thường thì thôi, con chỉ một đứa em trai như , chắc chắn sẽ thương nó, bình thường cũng cần nó gì, chỉ cần ngoan ngoãn ăn cơm ngủ ngon học hành tử tế là . bây giờ thì khác , , xem Thiên Bảo gầy như , nếu thây ma đuổi theo thì chắc chắn chạy thoát , nỡ để Thiên Bảo thây ma ăn ? Đã nỡ thì bây giờ nhẫn tâm, bây giờ nó chịu khổ nhiều một chút, thây ma đuổi theo thì chạy càng nhanh.”
Vương Nguyệt Nga lập tức thuyết phục, ba bước ngoái đầu một nhà.
Tô Thiên Bảo thể tin chỗ dựa của dễ dàng chị gái đánh bại như ! Cậu mặt mày buồn rầu tấn nửa tiếng, lúc dừng thì hai chân run rẩy thẳng nổi: “Chị, rốt cuộc chị , đừng tập thành tàn phế đấy.”
“Yên tâm , chị lấy sách thể dục ở hiệu sách , chị sẽ học theo sách dạy em.”
Ngày thứ hai về nhà trôi qua trọn vẹn, tối đến Tô Hàm ngã đầu là ngủ.
Trong nhà chính, vợ chồng Vương Nguyệt Nga Tô Vệ Quốc cũng sớm lên giường ngủ, nửa đêm, Vương Nguyệt Nga gặp ác mộng, ngừng đạp chân vung tay, đạp Tô Vệ Quốc tỉnh giấc.
“Nguyệt Nga? Nguyệt Nga bà mau tỉnh !” Tô Vệ Quốc lay Vương Nguyệt Nga tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-51.html.]
Vương Nguyệt Nga vẻ mặt hoảng sợ: “ gặp ác mộng.”
“Có mắt đều , gặp ác mộng, chẳng lẽ là ban ngày Tô Quý Sinh dọa sợ?”
“Ông là cái thá gì, đây sẽ ông dọa sợ ?” Vương Nguyệt Nga trợn trắng mắt, chồng gián đoạn như , kỳ lạ xua tan nỗi sợ hãi. Bà hạ giọng ghé tai Tô Vệ Quốc: “ mơ thấy Tiểu Hàm.”
Tô Vệ Quốc “Hả.” một tiếng, xuống định lật tiếp tục ngủ.
“Ông thấy về nhà Tiểu Hàm kỳ lạ , giống như biến thành một khác .”
“Không mà, vẫn xinh như , là giống nhà họ Tô chúng .”
“Nhìn riêng Tiểu Hàm thì vẫn xinh , cạnh em gái thì thể so sánh nữa——Đừng ngắt lời! Ban ngày Tiểu Hàm cầm d.a.o c.h.é.m thây ma, đúng là một nhát một mạng, c.h.é.m xong thì đá chân, khí thế còn hơn cả đồ tể g.i.ế.c lợn trong làng, ông mà sợ ?” Vương Nguyệt Nga nhỏ giọng : “Những con thây ma đó, tuy hung dữ, sức lực lớn nhưng chúng xử lý chúng ở nhà cũng khó, quấn dây thừng thành vòng tròn thả từ tường xuống tròng cổ nó, chúng đều là nông quen , cái gì cũng thiếu chứ thiếu sức lực, tùy tiện cũng thể xử lý , nhưng là tay !”
Lúc đầu đúng là giật , đặc biệt là khi tận mắt thấy cảnh thây ma ăn thịt , đúng là sợ đến phát run! Đều là nông dân cả đời, nhiều nhất cũng chỉ g.i.ế.c gà vịt lợn dê, từng thấy cảnh ăn thịt ?
khi bình tĩnh , cánh cổng và bức tường kiên cố ngăn cản, lòng dũng cảm cũng trở . Vương Nguyệt Nga và chồng cầm cuốc và d.a.o chặt củi tường lâu nhưng vẫn tay .
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Vệ Quốc tâm lý thoải mái hơn bà, con gái giải quyết vấn đề mà vợ chồng ông vẫn dám xử lý, ông liền bình tĩnh chấp nhận. Ông đẩy tay vợ , lật , tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ, thuận miệng an ủi vài câu: “Sợ cái gì, Tiểu Hàm còn thể chặt chặt bà ? Con bé thể là chuyện , thấy con bé dạy Thiên Bảo tập thể dục dáng, đây mới là con gái , bà cũng đối xử với con bé một chút.”