Cát Thu Lệ chọc trán con gái: “Con đúng là ngốc, công bằng gì chia đều gì, nó mà con thì là công bằng, là nó giấu riêng, còn con thì lắm, ngốc nghếch đào măng với nó, cũng đòi công bằng. Không , sang tìm nó!”
“Mẹ! Mẹ bức c.h.ế.t con , như thì con ngẩng đầu lên mặt chị , nếu mà thực sự tìm chị , con, con sẽ nhảy giếng!” Nói xong tức giận chạy sân .
Cả nhà hoảng hốt, vội vàng gọi to ngăn cản.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai nhà chỉ cách một con hẻm đầy bốn mét, chỉ cần động tĩnh một chút là thể thấy. Tô Hàm vốn về nhà ngửi thấy mùi thịt kho tàu thơm phức nên tâm trạng nhưng đó thấy tiếng động ở phía , nụ mặt liền nhạt .
“Cha , măng để đó một lát nữa con sẽ dọn, con rửa mặt .”
Rửa mặt xong, Tô Hàm đến bếp dọn măng đào về, bữa tối cô món măng xào, mùi vị ngon. Những ngày tiếp theo, nhà cô ngày nào cũng ăn thịt, măng cũng nhanh chóng hết nhưng thứ bây giờ khó đào, Tô Hàm tốn thời gian đào nữa. Đến là nhãn khô phơi xong mùi vị ngon, nhai thơm lừng, cô định khi lên núi chặt củi sẽ hái thêm về phơi, tích trữ thể ăn dần.
Vợ chồng Vương Nguyệt Nga lạp xưởng và thịt xông khói màu sắc rực rỡ, mùi thơm nồng nàn, cả nhà khen ngợi, treo trong nhà nơi thoáng mát, mỗi ngày Tô Hàm ngang qua đều thấy lòng ấm áp.
Người xưa đúng, trong tay lương thực thì trong lòng hoảng sợ, Tô Hàm hiện đang ở giai đoạn thông qua việc tích trữ thức ăn để cảm giác an và hạnh phúc.
Lo xa thì tránh gần, ngày thứ bốn mươi từ khi mạt thế đến, Tô Hàm quyết định xuống núi ngoài một chuyến, tìm hiểu tình hình mới nhất.
“Một con , nguy hiểm lắm.” Tô Vệ Quốc đồng ý: “Trong nhà đồ ăn thức uống, con còn lo lắng gì, đợi bên ngoài an , tự nhiên sẽ đến báo cho chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-65.html.]
Tô Hàm quyết định thì sẽ đổi, trong làng đúng là an nhưng thể cứ trốn ở đây mãi, lâu dần con sẽ phế , cô quyết định đến thị trấn để tìm hiểu tin tức, đồng thời luyện tập g.i.ế.c thây ma, quan trọng hơn là thu thập vật tư.
Lúc ngoài, Tô Hàm tình cờ gặp trưởng làng đang trực ở đầu làng, cô một xuống núi, trưởng làng cũng nghĩ giống Tô Vệ Quốc, chỉ cần canh giữ làng là , cần quan tâm đến chuyện bên ngoài, dù họ cũng quản .
ông với Tô Hàm rằng, hai tháng nay trong làng thỉnh thoảng cũng ngoài tìm vật tư, ngoài một mất tích, những khác đều sống sót trở về, bảo Tô Hàm cẩn thận một chút, nếu thì cùng những đó cũng .
Không còn cách nào khác, Tô Hàm chỉ thể tự lên đường, Tô Nguyên tin cùng nhưng cô từ chối.
Ở đầu làng, Tô Hàm gặp Hạ Vĩ Thông và Khâu Vân Quang, họ dừng xe chào cô. Hai hơn một tháng chuyện, Hạ Vĩ Thông trông đen nhiều, mặt cũng trở nên thô ráp, thể thấy một tháng lao động vất vả.
Tô Hàm đôi khi gương cũng thấy tiều tụy nhiều nhưng khi cô thích nghi với việc tập luyện và lao động cường độ cao, cảm giác mệt mỏi bất lực đó giảm nhiều. Cô dám một xuống núi cũng là dựa bản lĩnh cao cường, còn gian hậu thuẫn, nếu đổi là một tháng , cô còn dám.
“Tiểu Hàm, chúng cùng , Khâu Vân Quang cũng hỏi thăm tin tức về quê của và Giả Hi Viên.”
Tô Hàm gật đầu: “Vậy thì thôi.” Cô quan tâm.
Đi ba mươi phút họ mới thực sự xuống núi, đường lớn. Nơi họ qua ngoài rác rưởi và một chiếc xe lật, một bóng , Tô Hàm quyết định đến thị trấn gần nhất để xem tình hình.
Thị trấn hỗn loạn, khắp nơi đều là xe cộ lộn xộn, ô tô, xe máy, xe đạp vứt bừa bãi, còn đủ loại rác rưởi tạp vật, trong đó còn một xác thây ma thối rữa.