“Thế, thế thì để , sáng mai nhớ đến đón!” Tô Vệ Quốc đưa đến cửa, thì thấy vợ con đều biến mất, chỉ hai đứa trẻ đang bò chơi đất phòng khách.
“Ôi chao!” Ông vội vàng chạy đến ngăn cản, để trẻ đập đầu. “Nguyệt Nga? Nguyệt Nga? Đến trông trẻ , còn tắm!”
“Ai nhận trông thì trông, trông!”
Tô Vệ Quốc thầm kêu khổ, gọi Tô Hàm: “Con gái! Đến trông cháu trai cháu gái của con! Tối nay chúng ngủ với con!”
Tô Hàm thậm chí mở cửa, cũng gì.
Tô Vệ Quốc tiếp tục gọi mấy tiếng, thấy tiếng trả lời thì gọi con trai, Vương Nguyệt Nga lập tức mở miệng, chỉ ông mà mắng:
“Lúc nãy Tô Vệ Quân còn ở đây, nể mặt ông nên ông mất mặt, chính ông nhận trông cháu trai cháu gái của em ông ngủ nhờ một đêm, thì ông tự trông , đừng phiền , cũng đừng phiền con của ! Thiên Bảo tập luyện cả ngày, Tiểu Hàm cũng vất vả cả ngày ở thị trấn, vất vả lắm mới mang về một cái máy phát điện để ông dùng quạt, cái máy phát điện đó một ông còn bê nổi, Tiểu Hàm tự mang về khó khăn thế nào?
Ông thì , sĩ diện hão, em trai gì ông cũng nhận lời, còn thương con , còn ông thì ?
cầu xin ông thương , nhưng ông cũng thương Thiên Bảo và Tiểu Hàm chứ, đó mới là con ông! Ông tự trông , tối nay đừng phiền , cũng phiền bọn trẻ!”
Nói xong bà đóng sầm cửa , còn khóa chặt, Tô Vệ Quốc há hốc mồm.
Trong phòng, Tô Thiên Bảo nhẹ nhàng nhón chân rời khỏi cửa, cẩn thận trở giường, hai tay chắp đặt bụng, thích thú tận hưởng luồng gió mát từ chiếc quạt nhỏ đầu, tai đeo tai , nhạc DJ phát khiến nhịn mà lắc lư chân, ôi chao, tối nay cuối cùng cũng thể ngủ ngon .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-72.html.]
Tô Vệ Quốc mặt mày buồn rầu trông trẻ. Ông trông trẻ thế nào chứ, ngay cả đứa con trai yêu quý nhất là Thiên Bảo, ông cũng từng tự trông một đêm, huống chi là hai đứa trẻ đầy một tuổi? Đã cai sữa nhỉ? Thật là đau đầu, trông thế nào.
Bên ngoài gõ cửa, ông vội vàng mở cửa, thấy đến thì mắt sáng lên: “Tiểu Tùng , cháu đến là để—”
Tô Tùng giơ tay lên: “Cháu mang sữa bột và tã giấy cho các con, chúng ngoan lắm, khi ngủ uống một bình sữa là thể ngủ đến sáng, quấy gì.”
“Vào .” Tô Vệ Quốc kéo , cầm lấy túi đồ tay .
“Không cần , bác cả, cháu tự cầm .”
“Cháu đừng , một bác trông , tối nay cháu ở trông cùng bác , để bác với cha cháu một tiếng nhé!” Ông đẩy nhà, ở cửa sổ nhà Tô Vệ Quân vài câu đơn giản.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ôi bác cả! Bác cả!”
Tô Tùng Tô Vệ Quốc kéo phòng khách: “Bác lấy chiếu trải đất, tối nay bốn chúng ngủ tạm ở phòng khách, , chiếu đây, bác tắm , cháu cứ tự nhiên, tự nhiên nhé!”
Nhìn theo bóng lưng Tô Vệ Quốc, Tô Tùng mặt đầy hoang mang, vợ gọi đến đưa đồ, về nữa ?
Trong phòng, Tô Hàm thấy động tĩnh bên ngoài, khỏi cong môi, cô ngờ cha cô , họ chắc chắn khó hiểu. Cô nghĩ nhiều đến chuyện của Tô Vệ Quân, vợ chồng Tô Vệ Quốc dù cũng công nuôi dưỡng cô, còn vợ chồng Tô Vệ Quân thì ? Cô còn mong vợ chồng Tô Vệ Quốc yêu thương cô, còn thể trông chờ gì ở vợ chồng Tô Vệ Quân?
Cô bật chiếc quạt mới, chiếc quạt cũ trong phòng quá cũ , mát còn ồn, cô đổi một chiếc quạt mới từ cửa hàng điện máy, cả nhà đều đổi, thổi mát, cô kiểm kê những thứ thu hôm nay, càng thấy hạnh phúc viên mãn.
Kiểm kê xong đồ đạc, cô bắt đầu mày mò chiếc radio, quả nhiên như lời ông chủ Trần , thỉnh thoảng thể bắt tín hiệu cầu cứu yếu ớt và mơ hồ. Cô thầm cầu nguyện những sống sót đó đều cứu, gạch bỏ một ngày cuốn lịch, nhắm mắt chìm giấc ngủ mát mẻ, thậm chí còn thấy tiếng đêm của cặp song sinh vì quen với môi trường mới.