“Đều là do vợ chồng em trai ông chuyện ! Họ đưa Tiểu Hàm đến đây, lúc đó chúng vui mừng bao, tưởng thể sinh con, cả đời chỉ trông cậy nó mà sống, kết quả họ giấu chúng đến chết, mà thật với chúng ! Tiểu Hàm mệnh cứng, khắc gia đình, khắc cha em!
Tô Vệ Quân, Cát Thu Lệ thật vô lương tâm! Chúng còn đưa cho nhà họ một nghìn đồng tiền bồi dưỡng, trong lòng ghi nhớ ân tình của họ, đến tết đến lễ đều tặng quà, chỉ vì cảm ơn họ cho vợ chồng chúng một đứa con, thấy họ thiết với Tiểu Hàm, trong lòng còn thấy áy náy, thấy họ chu đáo, sợ Tiểu Hàm với cha ruột mà với chúng nên mới đối xử với Tiểu Hàm như .
Sau Thiên Bảo đời, ba ngày hai đầu ốm, đến sáu tuổi còn gầy hơn cả đứa trẻ bốn tuổi, lúc đó lo Thiên Bảo nuôi nổi, đưa Thiên Bảo tìm bà đồng giúp đỡ, bà đồng bụng, thương , liền cho sự thật, hóa đều là do Tiểu Hàm khắc!
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Vệ Quân, Cát Thu Lệ tính toán lắm, sợ Tiểu Hàm khắc họ nên đưa đến khắc chúng , còn giả vờ là một nhà, khiến cảm động lắm, đồ khốn!
Sao họ dám nhận của chúng nhiều tiền nhiều quà như , sợ đau bụng thối ruột ! Nuôi lớn con gái của họ là lắm , để nó sớm công nhân kiếm tiền thì gì đúng, ông xem bộ dạng của nó , giống hệt cha ruột của nó——”
Tô Vệ Quốc vội vàng ngăn bà :
“Được , , đừng nữa.” Ông phía , kéo vợ phòng: “Sao thể đây , nuôi con lớn như , đừng để con thấy mà buồn, nhỏ giọng thôi...”
Giọng của hai vợ chồng dần nhỏ , theo tiếng đóng cửa, càng thấy gì nữa. Tô Hàm cánh cửa phòng, mặt biểu cảm gì, cô đặt quần áo xuống, xuống ghế, một lúc mới nở một nụ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-79.html.]
Nụ hề chút buồn bã đau khổ nào, chỉ sự nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng hiểu rõ sự thật về việc thái độ của cha nuôi đối với cô đổi lớn như thế nào khi cô mười một tuổi.
Sau khi em trai đời, cha nuôi đối xử với cô lạnh nhạt hơn nhiều, tâm ý chăm sóc em trai, lúc nhỏ Thiên Bảo đúng là sức khỏe , cô thể hiểu niềm vui của cha khi bốn mươi tuổi một đứa con trai ruột, chỉ là cảm thấy mất mát.
Mãi đến mười một tuổi, đột nhiên một cha nuôi đưa Thiên Bảo khám bệnh bên ngoài, khi về thì cô bằng ánh mắt mà đến tận hôm nay cô vẫn còn nhớ.
Phòng , ghê tởm, căm hận, ngày hôm đó cô cảm thấy cả bầu trời của sụp đổ, đó, trong mắt nuôi còn cô nữa, cha nuôi cô bằng ánh mắt phức tạp, bất kể cô chăm chỉ việc nhà, thi điểm cao đến , cha nuôi cũng còn với cô nữa, chỉ sự phu diễn và thờ ơ.
Vì , khi nghiệp cấp hai, cô cha sắp xếp công nhân trong nhà máy, đến khi cô giáo sự thật, lúc đó cô cũng quá ngạc nhiên.
Cũng trong năm đó, cô trộm cuộc chuyện của cha nuôi, sự thật về việc cho con nuôi nhưng cô tin những điều đó, chỉ thấy khổ, cha vì mê tín phong kiến mà cần cô, xa lánh cô.
Không ngờ rằng cô mất sự quan tâm ít ỏi của cha nuôi cũng là vì lý do vô lý đó, cô thật ngốc, mà liên hệ hai chuyện với .
“Sao thể khổ .”
Tô Hàm lẩm bẩm, cô sờ nốt ruồi đỏ n.g.ự.c , cô sinh mang theo bảo vật, trong thời mạt thế mang cho cô sự tự tin để sinh tồn, cô thật may mắn, ai may mắn hơn cô.