Tô Hàm ngạc nhiên: “Tìm cháu ư? Có tên ?”
“Có sáu đến, dẫn đầu họ là họ Từ, còn một đứa trẻ.”
Tô Hàm hiểu trong lòng, họ Từ mà cô quen còn dẫn theo trẻ con thì là Từ ? Cô nhớ đến kho hàng siêu thị cô lấy nhiều thứ, khi cô rời , Từ chắc chắn sẽ nghi ngờ nhưng cô sợ, ngược còn tò mò Từ cô ở đây bằng cách nào?
Cô chỉ để địa chỉ cho Tần Việt thôi mà.
“Được, cháu đến xem.”
Đợi đến khi đến con hẻm nhà Hạ Vĩ Thông, cô thấy Hạ Vĩ Thông đang bẻ ngô cửa, trò chuyện với khác.
Đều là quen trong làng, Tô Hàm thấy họ thấy tiếng động thì ngẩng đầu sang, thế là cô gọi từng , gọi hết dì, cô, bác gái.
Dì Hạ cô bằng ánh mắt phức tạp: “Tiểu Hàm , cháu đến tìm Vĩ Thông ? Nó nhà, đồng .”
“Không , cháu đến đây tìm , ông trưởng làng bên cạnh nhà bác mới từ bên ngoài đến ở?”
“ , chính là nhà đó.”
Dì Hạ chỉ tay, thực Tô Hàm ngay, cửa nhà bên trái nhà họ Hạ đỗ hai chiếc xe, là là từ bên ngoài đến. Cô cảm ơn dì Hạ, tiến lên gõ cửa.
Bên trong đang chuyện, lẽ là mới chuyển đến nên nhiều thứ cần sắp xếp, bên trong đủ thứ âm thanh hỗn loạn. Tô Hàm gõ mạnh thêm ba cái, thử gọi: “Anh Từ? là Tô Hàm!”
“Ồ, là Tô Hàm!”
Nghe thấy giọng Từ, Tô Hàm liền , đúng là Từ thật.
Anh Từ nhanh chóng mở cửa, thấy , Tô Hàm giật , nếu như đầu gặp ở siêu thị, Từ trông giống một ông lớn dễ gần, da trắng, miệng lúc nào cũng , là là dáng vẻ của một ông chủ thì bây giờ Từ cạo trọc đầu, cả đen nhẻm vì nắng, mặt còn hai vết sẹo, mặc dù trong mắt niềm vui khi gặp bạn nhưng sự tàn nhẫn nơi khóe mắt vẫn thể bỏ qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-90.html.]
Mới hơn một tháng mà Từ đổi quá nhiều.
“Anh Từ, về trưởng làng tìm, là họ Từ, đoán là .” Tô Hàm tươi, đưa túi trong tay cho : “Quà mừng tân gia.”
“Hahaha! Tân gia gì chứ, chúng đây là chạy nạn đến!” Anh Từ đón cô : “Cô đoán là thì đoán còn khác .”
Người thanh niên đang uống nước giữa sân với Tô Hàm: “Tô Hàm, lâu gặp.”
Tô Hàm cũng : “Lâu gặp, Tần Việt, là mà.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh Từ ngạc nhiên: “Cô thật sự đoán ?”
“Tất nhiên, chỉ để địa chỉ nhà cho Tần Việt.” Tô Hàm tiến lên đưa tay: “Rất vui vì vẫn còn sống, vui khi gặp .”
Tần Việt lên nắm tay cô, khuôn mặt đen nhẻm vì nắng cũng giống như Từ, nhiều thêm nhiều cảm giác tang thương và nặng nề nhưng nụ lộ vẫn chân thành như : “ cũng vui vì cô vẫn còn sống.”
Trong sân còn những khác, khi hàn huyên đơn giản, Tô Hàm liền hỏi: “Chị dâu ?”
Anh Từ thở dài, Tô Hàm trong lòng khẽ chùng xuống: “Xin Từ.”
“Không , tại rõ!” Anh Từ lúng túng: “Chị dâu cô vẫn còn sống, chỉ là bệnh, bệnh mấy ngày , bây giờ đang trong nhà. Đi nào! Vào nhà , đừng bên ngoài lộn xộn, trong nhà chúng dọn dẹp sạch sẽ !”
Tô Hàm liền xem chị dâu Từ, Tiểu Chân đang ngủ bên cạnh chị .
“Tô Hàm, lâu gặp cô, cô càng ngày càng xinh .” Chị dâu Từ yếu ớt với Tô Hàm.
“Chị dâu, chị thấy khỏe ở ?”
“Khụ khụ, đó cảm sốt, mãi khỏi hẳn, mấy hôm lạnh nên mới đau đầu. Yên tâm, , ở đây an , chỉ cần dưỡng bệnh là sẽ khỏe thôi.”
Chị dâu Từ bảo Tô Hàm ở ăn cơm: “Cũng nhờ cô, bọn ở thành phố A thật sự thể ở nữa, chạy ngoài nhưng , đó Tiểu Tần nhà cô ở đây, trong núi an , bọn mới đến đây.”