Ta  ngờ Kiều di nương –  bao năm qua vẫn im  lặng tiếng,   chuyện năm xưa. Xem  gần đây  thật sự gặp vận hạn,   chùa lễ bái mới yên lòng. Tuy nhiên, chuyện của Kỷ di nương  trôi qua nhiều năm, bằng chứng khi  đều  xử lý sạch sẽ, nàng   suông thì  thể   gì chứ?
"Chứng cứ ?" –  hỏi.
"Có  , trong lòng phu nhân tự rõ!"
Thấy nàng   dám lấy  bất cứ thứ gì,    yên tâm, thong thả nhấp ngụm :
"Hôm nay ngươi đến chỉ để  chuyện  thôi ?"
Sắc mặt Kiều di nương thoáng biến, ánh mắt né tránh, giọng khẽ run:
"Thiếp  thể hủy bằng chứng, chỉ mong phu nhân đón Tam tiểu thư về phủ."
À, thì  mục đích thật sự là đây.
nguyenhong
Sau khi Như Hoa c.h.ế.t, Hầu gia giao Niệm Nhi cho Kiều di nương nuôi dưỡng. Lý do   cũng hợp tình hợp lý: trong phủ chỉ  nàng   con gái,  khéo léo,  dạy dỗ con cái, Hầu gia vô cùng yên tâm.
Một đứa trẻ ngoan,  nuôi dưỡng cẩn thận, chẳng  là chuyện  ?
Ta  hiểu, bèn hỏi thẳng.
Kiều di nương khẽ c.ắ.n môi, đáp:
"Con bé  bệnh tật,  nào dám nhận."
Ta  cau mày. Dạo  chuyện nối tiếp ,  thật sự  để tâm đến tình trạng của Niệm Nhi. Hơn nữa, Như Hoa  khi mất cũng  từng  con bé  bệnh.
"Phu nhân quả nhiên  quan tâm Tam tiểu thư ." Nàng  mỉm  yếu ớt, giọng nhẹ như gió thoảng. "Con bé mắc bệnh tim, lỡ như xảy  chuyện gì, Hầu gia  tưởng  hãm hại thì ?"
Ta đáp gọn: "Ta  ."
Sau khi hỏi ý Hầu gia,  đề bạt thêm hai di nương mới, nhân lúc A Manh  nhiễm phong hàn, liền cho  đưa Niệm Nhi sang chỗ Vạn di nương dưỡng bệnh.
Kiều di nương  đó  đến tạ ơn,  hôm  là do nóng vội nên mới mạo phạm .
Ta mỉm :
"Ta  ngươi là  thế nào. Nếu   dồn ép, ngươi sẽ    chuyện đó."
Nàng  cúi đầu: "Tạ phu nhân thấu hiểu."
" ngươi cũng quá lo xa . Cứ nhớ tình nghĩa  ,  chuyện gì  thẳng,     giúp?"
Kiều di nương – nay là Phùng di nương – đỏ mặt cúi đầu, giọng nghẹn :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-mau/chuong-10-co-trong-tay.html.]
"Thiếp  từng lạc lối. Nhìn gương của Vương di nương,   sợ  hổ thẹn."
"Làm   thể? Nàng  là nàng , ngươi là ngươi. Ngươi ngoan ngoãn,  điều,    thể bạc đãi?"
Ta tiễn nàng  về bằng nụ  nhẹ.  khi bóng lưng nàng khuất hẳn, nụ   cũng tan biến.
Ta vốn nghĩ Phùng di nương    phận, ngoan ngoãn ở  để  dùng  bình phong thể hiện sự khoan dung độ lượng của chính thê.
   lầm.
Nàng  dám uy h.i.ế.p .
Cũng  thôi — hậu viện nhiều năm yên ả như mặt hồ tĩnh lặng, chẳng mấy chốc cũng sẽ nổi sóng. Có lẽ  nên  nước một phen, để những kẻ   nhớ rõ ai mới là chủ nhân thật sự của Diệp phủ.
Nghĩ ,  khẽ phất tay:
"Hãy chọn thêm vài cô nương trẻ , đưa  hầu Hầu gia."
Ta mỉm  lạnh:
"Chỉ khi   mới, mới dễ dọn sạch  cũ."
Bước sang năm mới,  liền bắt tay  việc đại sự của A Trạch. Những buổi giao thiệp xã giao mà    vốn lười biếng né tránh, nay  siêng năng lui tới hơn hẳn.
Trong phủ con gái ít ỏi, chỉ  A Manh  thể dẫn theo. Dù con bé vẫn còn nhỏ,  đến tuổi bàn chuyện hôn sự, nhưng  nghĩ, để nó  ngoài mở mang kiến thức cũng là điều . Một ngày nào đó, khi trưởng thành, nó sẽ  đến mức  những kẻ miệng lưỡi dẻo quẹo lừa gạt.
Hành động của  dường như khiến Kiều di nương   khác . Nàng  bỗng chăm đến thăm hỏi, săn sóc hơn xưa, hệt như trở  thời mới nhập phủ – dịu dàng, cung kính, lễ độ. Ta đón nhận sự quan tâm  bằng nụ , hiểu rõ trong lòng nàng  toan tính gì, nhưng vẫn thuận nước đẩy thuyền: hứa hẹn sẽ tìm cho A Manh một mối hôn sự  .
Thật ,  tự thấy  đối xử với đám nhỏ chẳng tệ. Nhiều năm qua, dù  oán  hận,   từng bạc đãi đứa nào. Ngay cả Tam nhi – đứa mang khuôn mặt Trương di nương – vì chuyện mẫu  nó mà xa cách ,  vẫn  từng nặng lời. Nhị nhi, Tứ nhi  gì, nó cũng  phần .
"Thiếp  phu nhân đối xử   với chúng , A Manh vẫn thường nhắc  với lòng cảm kích," Kiều di nương , giọng dịu dàng như tơ.
"Ngươi dạy dỗ con  khéo, dẫn theo cũng khiến  an tâm,"  đáp.
Vẻ kiêu hãnh thoáng hiện nơi khóe mắt nàng , thứ kiêu hãnh của một    công nhận. Ta  trách, chỉ thấy lòng thoáng cảm thán — đàn bà trong hậu trạch, cả đời vướng  ân oán, mà vẫn chỉ sống vì hai chữ mẫu . Chúng   trói trong những bức tường son, nhưng con cái… chúng  thể bay  ngoài ,  lẽ sẽ sống một đời khác.
"Phu nhân hài lòng,   cũng yên tâm ," nàng  .
Ta gật đầu: "Trong phủ, chỉ  A Manh và Niệm Nhi là con gái. Niệm Nhi thì ngươi rõ  đấy,  thể yếu ớt,  tất nhiên quan tâm A Manh hơn."
Ta  thật lòng. Niệm Nhi từ ngày sang bên Vạn di nương  liên tục đau ốm, nếu  ở trong phủ Hầu, sợ rằng   qua khỏi.
Sau nửa năm chọn lựa kỹ lưỡng,   nhắm  vài nhà. Dự định sẽ bàn thêm với Hầu gia  bữa cơm tối.
Ai ngờ, khi bữa ăn còn  nguội,  nhắc đến hôn sự của A Trạch, sắc mặt Hầu gia liền lạnh hẳn .
Ban đầu,  bằng lòng gả cho  cũng vì dung mạo tuấn tú — qua hơn mười năm, dáng vẻ  vẫn khiến   khó rời mắt.   thì  ích gì, khi lòng  càng ngày càng khó dò?