Hắn xem xét danh sách  đưa, mặt vô cảm:
"Người  chọn thì nàng  thích, giờ đến lượt nàng chọn,   con gái nhà quyền quý. Nàng định khoe  phận ?"
Ta nhấp ,  nhạt: "Nếu  chọn con gái nhà hàn môn, chẳng lẽ Hầu gia  thấy vẻ vang?"
Ánh mắt  lạnh lùng, giọng lộ ý mỉa: "Nàng coi trọng  , nhưng    chắc   ý con trai nàng."
Ta nhướn mày: "Từ bao giờ Hầu gia  tự coi nhẹ bản  thế?"
Hắn tức giận, rút mấy tấm  trong danh sách ném xuống bàn:
"Khánh Vân công chúa, Tĩnh An quận chúa… nàng chọn cũng cao thật. Toàn  nhà cao cửa rộng!"
Ta  thấy  gì sai cả. Diệp gia và nhà  vốn môn đăng hộ đối, việc kết  cùng công chúa quận chúa vốn là chuyện bình thường. Nói  cũng    — cho dù   dòm ngó đến con gái của Hoàng đế thì  ?
A Trạch của  nào  điểm nào  xứng?
Nếu xét đến huyết thống, mẫu   là nghĩa nữ của Tiên đế, danh nghĩa công chúa, chẳng lẽ A Trạch  thấp kém đến mức  xứng với ai?
Ta kìm nén cơn bực, thong thả rót  cho :
"Hầu gia, uống cho dịu giọng  hãy ."
Hắn nhận lấy, nhấp một ngụm,  hỏi:
"Nàng  ý ai nhất?"
"Trưởng nữ của Bình Đức công chúa, đoan trang hiền đức,  thấy  thích hợp."
Hắn trầm ngâm giây lát,  gật đầu:
"Bình Đức thì , nhưng còn  xem      ."
Đã  lời đồng ý,  liền hỏi ý A Trạch. Không ngờ, nó  lộ vẻ khó xử.
"Mẫu ,  thật sự  ý nàng  ?"
"Vì ? Hay con   trong lòng ?"
Nó  trả lời ngay, chỉ hỏi ngược:
"Mẫu  mong thê tử của con là  như thế nào?"
Ta đáp: "Môn đăng hộ đối,  khí độ,  thể gánh vác việc nhà. Ngoài ,   yêu cầu gì thêm."
Nó trầm ngâm,  :
"Mẫu  thấy Phúc Xương quận chúa thế nào?"
Ta  khựng . Phúc Xương quận chúa là con gái duy nhất của Long Bình công chúa — mà Long Bình là đích nữ duy nhất của Hoàng đế, từng  sủng ái nhất. Sau khi nàng qua đời, Hoàng đế thương tiếc, phong cháu gái  Quận chúa.
Phúc Xương xuất  hiển hách, nhưng   che chở, phụ    tục huyền, e rằng tính tình quá yếu, khó  chủ gia đình.
Thấy  im lặng, A Trạch  tiếp:
"Mẫu  chẳng  vẫn   con vướng  tranh giành ngôi vị ? Bình Đức công chúa    ruột thịt,   với Tề vương, nếu   triều cục biến động, e rằng sẽ  yên ."
Ta  nó, nửa buồn nửa vui:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-mau/chuong-11-mot-mang-nguoi.html.]
"Quả nhiên lớn ,  dùng lời thuyết phục mẫu ."
"Mẫu , con   lý mà?"
Nó  đúng. Kỳ thật, chuyện   cũng nghĩ đến. Sau khi A Trạch thành , Diệp Lăng Trạch cũng chẳng còn nhiều giá trị để lợi dụng. Gặp lúc khó xử, chẳng bằng tận dụng triệt để, mượn cớ chịu tang mà yên  vài năm.
"Được, nếu con  thể thuyết phục phụ  con, thì   ngăn cản."
Nó mỉm , ánh mắt sáng như chứa bí mật nào đó:
"Mẫu , chờ tin  của con ."
Chưa đầy ba ngày , Trúc Như Tâm mang đến cho  thứ  chờ đợi — một cuốn sổ ghi chép việc Tề vương nhận hối lộ.
Ta mở xem vài trang, nét chữ quen thuộc, nội dung trùng khớp với sổ sách  từng điều tra.
"Ngươi khá lắm, Như Tâm. Không uổng công  trông đợi."
Nàng  , đôi mắt sáng long lanh nhưng ẩn giấu toan tính:
"Phu nhân, đồ  đưa, chuyện hôn sự…  sẽ giúp  chứ?"
"Đương nhiên. Một cô nương  như ngươi,  gả cho  xứng đáng."
Nàng  khẽ c.ắ.n môi,  chậm rãi:
"Ta   gả. Ta sợ giống mẫu  ,  hủy cả đời vì một kẻ bạc tình."
Lời  khiến  nở nụ . Hôn sự  , thì càng dễ giải quyết.
Nếu nàng  tự từ hôn, dễ thôi.
Còn nếu … c.h.ế.t một , hôn sự tự nhiên tan.
Ta vuốt chén  trong tay,  nàng  bằng ánh mắt như cắt qua màn sương mỏng:
"Được. Ngươi cứ chờ tin  của ."
A Trạch  thuyết phục  Hầu gia. Ta   chuyện xong với lão phu nhân Khương gia về hôn sự của hai đứa nhỏ, trở về phủ liền  hung tin: Tiểu Nhị và Tiểu Tam cùng đám bạn ở ngoài xảy  xung đột, trong lúc giằng co, Tiểu Nhị  đẩy từ  lầu xuống, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Tin  như nhát d.a.o lạnh đ.â.m thẳng  tim . Ta dụi mắt, nha  hiểu ý lập tức bưng tới một chiếc khăn gấm tẩm nước gừng. Hơi nóng  áp lên, nước mắt liền tự nhiên rơi xuống —  đủ để  khác thấy  thương tâm,  đủ để giấu  ý  nhạt trong đáy mắt.
Hầu gia còn  về phủ, Phùng di nương   đến hai mắt sưng đỏ, Tiểu Tam quỳ bên cạnh, run rẩy lắp bắp   nên lời.
Vừa thấy , Phùng di nương liền lao đến, nước mắt giàn giụa:
“Phu nhân! Người nhất định  đòi  công đạo cho Trí nhi của chúng !”
Ta dịu giọng an ủi nàng  đôi câu,   sang hỏi Tiểu Tam rốt cuộc  xảy  chuyện gì. Ngày thường  vốn chẳng kính , nay  cúi đầu, giọng run run kể  đầu đuôi sự việc.
So với những gì   , lời  kể  khác là bao. Tính tình nóng nảy của Tiểu Tam  tái phát,   tay , Tiểu Nhị chỉ  liên lụy — kẻ đáng c.h.ế.t  c.h.ế.t,  vô tội  mất mạng.
“Thật là oan nghiệt!”
Phùng di nương     sang đ.á.n.h con:
nguyenhong
“Nếu   tại con, ca ca con    nông nỗi ? Con lúc nào mới chịu  đổi đây hả?”
Ta khẽ thở dài:
“Thôi  , Tiểu Tam trong lòng cũng khó chịu, nàng đừng trách nó nữa.”
Miệng  lời an ủi, nhưng trong lòng   âm thầm nghĩ — nếu   vì , chuyện  nào dễ giải quyết đến . Còn chuyện “đòi  công đạo”? Cười c.h.ế.t  mất. Hung thủ  là thứ tử của Tề vương, lấy mạng đổi mạng chỉ  trong mộng.