Tiểu Tam dập đầu liên tiếp  linh cữu, m.á.u chảy ròng  trán, vẫn  chịu dừng. Phùng di nương hoảng hốt kéo  dậy,   như  mất hồn, quỳ c.h.ế.t dí  mặt đất, tự nhận hết tội  lên .
Tất cả diễn  đúng như  dự đoán. Chiều hôm , Tề vương đích  dẫn thứ tử đến phủ tạ tội, còn mang theo lễ vật phong phú, bộ dạng hết sức thành khẩn.
Thứ tử quỳ giữa linh đường, dập đầu ba cái thật mạnh, m.á.u vương  đất. Đến cái thứ ba, Hầu gia khẽ hắng giọng:
“Đủ .”
Tề vương nở nụ  hòa nhã, khách sáo vài câu,  dẫn con trai rời .
Phùng di nương  theo, khuôn mặt ngây dại. Nàng   dám tin — mạng con   rẻ đến thế, rẻ đến mức chỉ cần mấy cái dập đầu liền coi như xong chuyện.
Người  khuất, Tiểu Tam lập tức bật dậy, giọng run run nhưng phẫn uất:
“Ca ca c.h.ế.t ,  chỉ dập đầu mấy cái là xong ? Đó là một mạng ! Phụ ,  là cha của  ,  …”
“Câm miệng!”
Tiểu Tam c.ắ.n răng, mắt đỏ ngầu, vẫn  chịu dừng:
“Cha  thấy bất công ? Một mạng đổi mấy lời xin ,    còn là phụ  của chúng con nữa ?”
Hầu gia  phắt dậy, sắc mặt tái . Ta đang định lên tiếng can ngăn để giữ thể diện cho , nào ngờ bàn tay   giáng xuống — một cái tát nặng nề khiến cả linh đường lặng .
“Ngươi dám hỗn xược với  ? Nếu   ngươi kéo nó  ngoài, nếu   ngươi gây chuyện, Trí nhi   mà c.h.ế.t? Nói ,   ngươi hại c.h.ế.t nó ? Sao kẻ c.h.ế.t   là ngươi hả!”
Lời  dứt, linh đường im phăng phắc. Tất cả đều như  sét đ.á.n.h giữa trời quang.
Tiểu Tam sững sờ, đôi mắt dại . Cả   run lên,  gục xuống đất, hai tay run rẩy bấu chặt nền gạch lạnh. Trong ánh đèn mờ,   thấy một giọt m.á.u rơi từ vết thương  trán , nhỏ lên nền đất, đỏ thẫm như lời nguyền.
Hầu gia xoay  bỏ , tà áo quét qua nền đất, để  phía  tiếng  xé lòng của Phùng di nương.
Ta  , im lặng.
Khăn gấm trong tay  nguội, nhưng lòng   ấm lên — ấm vì   thấy rõ một điều: trong mắt Hầu gia, con cái của  và của  khác…  bao giờ  cùng giá trị.
Một mạng , với , chẳng đáng là bao.
 với  — đó  là một quân cờ  rời khỏi bàn.
Ta là  đầu tiên phản ứng , bước đến bên cạnh Hầu gia, khẽ nắm tay , dịu giọng khuyên:
“Tiểu Nhị  mất, Tiểu Tam trong lòng cũng khó chịu. Thiếp   đau lòng, nhưng cũng  nghĩ cho nó chứ.”
A Trạch  bên vội phụ họa:
“Mẫu   đúng. Tam  chỉ là kích động nhất thời,   ý mạo phạm phụ .”
Nó cúi  đỡ Tiểu Tam dậy, nhưng Tiểu Tam như khúc gỗ,  nhúc nhích. Mãi đến khi Tiểu Tứ thấy  chạy lên giúp, hai   mới cùng  kéo    dậy.
Hầu gia  cảnh đó,  càng thêm lạnh mặt:
nguyenhong
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-mau/chuong-12-dau-hieu-bat-an.html.]
“Các ngươi từng  một đều    đỡ,  ai nghĩ xem ngày thường   để đích mẫu và trưởng   mắt ?”
Ta khẽ chau mày, cố giữ giọng mềm mỏng:
“Hắn còn nhỏ mà.”
Hầu gia giận đến bật  lạnh:
“Nàng  hỏi xem trong kinh thành   đứa trẻ nào bằng tuổi nó mà  hại c.h.ế.t  ruột của  ?”
Lời  dứt, Phùng di nương “bịch” một tiếng quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi  ngừng:
“Hầu gia,   như  khác gì  mạng Tín nhi? Tất cả đều là  của , xin đừng trách con trẻ.”
Từ ngày Tiểu Nhị c.h.ế.t, nước mắt nàng  như  từng cạn. Dáng  hao gầy, tóc mai  điểm bạc. Ta , trong lòng thoáng chút thê lương.
Ta vẫn nhớ rõ dáng vẻ đắc ý của nàng  khi sinh  hai đứa con trai, từng nghĩ  thể dựa  chúng để vươn lên.  đáng tiếc, dã tâm của nàng  quá lớn mà năng lực  quá nhỏ. Ở hậu viện ,   tự lượng sức thì sớm muộn cũng trở thành quân cờ  bỏ .
Giữa lúc  chuyện rối như tơ vò, Trúc Như Tâm  nhân cơ hội tỏ rõ tâm ý với Hầu gia. Nàng   nguyện thủ tiết vì Tiểu Nhị — một chiêu  mềm yếu  cao tay, đ.á.n.h thẳng  lòng trắc ẩn của .
Hầu gia quả nhiên xiêu lòng,  nàng  bằng ánh mắt  thương  giận.
“Người cũng  mất ,  ngươi  tự hành hạ bản  như ?”
Trúc Như Tâm giọng nhẹ mà kiên định:
“Chính vì   mất,  mới   gả cho .”
“Ồ? Gả cho   khuất?”
“Dù  nữ nhân cũng  gả , chi bằng gả cho   từng thương. Còn hơn là  đem  sắp đặt, tùy tiện gửi  cho kẻ khác.”
Ta  nàng , thấy thật buồn . Một cô nương yếu ớt mà cũng  lợi dụng lòng thương hại để đạt  mục đích —  hổ là  từng  dạy dỗ cẩn thận.
“Có  ở đây, ngươi gả cho ai  cũng sẽ  để ngươi chịu thiệt thòi.”
Trúc Như Tâm ngẩng đầu,  đầu tiên dám  thẳng  mắt ,  nhạt:
“Phu nhân, nếu  thật coi ông  là phụ , thì  chẳng cùng  ngã giá chuyện . Ông  hại c.h.ế.t mẫu  , giờ   thao túng cả cuộc đời  — chẳng lẽ  đáng nhận quả báo ?”
Ta  sững ,   nhạt:
“Ngươi còn trẻ, tâm địa  nặng oán hận, cứ thế  sẽ tự hủy  thôi.”
Nàng   xuống, giọng khẽ run:
“Vậy phu nhân  xem, về  liệu   hơn ?”
“Sẽ  hơn mà. Nếu ngươi thật  thủ tiết,   vẫn còn cơ hội. Hãy nể mặt , để  còn đường  với Hầu gia,  chứ?”
Nàng  lặng im thật lâu,  cúi đầu đáp:
“Thiếp xin  theo phu nhân.”