Chuyện của Tiểu Nhị  kéo dài suốt mấy tháng, nhưng cuối cùng hôn sự của A Trạch vẫn  định đoạt như ý  mong .
Một hôm dọn  kho,  thấy mấy món đồ A Trạch từng dùng thuở nhỏ — đôi hài thêu vụng về, con diều giấy  cùng con thả khi nó bốn tuổi —  bỗng nghẹn . Thằng bé ngày nào còn ríu rít bên chân , nay  khôi ngô, trầm tĩnh, ánh mắt càng lúc càng giống phụ  nó.
Mọi sự tưởng như  yên , nhưng chẳng hiểu vì  Hầu gia    dẫn A Trạch đến Lương Châu.
Ta , mà trong lòng chợt lạnh. Nam nhi chí tại bốn phương —  hiểu điều đó.  linh cảm bất an vẫn cứ dâng lên trong ngực, nặng trĩu.
“Chàng mang nó theo  gì? A Trạch  từng  khỏi kinh, chẳng  kinh nghiệm, chỉ e  gánh nặng cho .”
“Có  bên cạnh, sẽ   .” Hầu gia vỗ nhẹ tay , giọng ôn hòa hiếm thấy. “Nam tử mà,  tự  trải nghiệm mới nên .”
Ta cố nén lo sợ, nhưng chẳng yên lòng chút nào. Trước ngày họ khởi hành,  đến chùa cầu hai lá bùa bình an: một lá đeo  cổ A Trạch, lá còn  len lén nhét  hành trang của Hầu gia.
Chỉ mong họ bình an trở về.
Từ ngày họ ,  ăn  ngon, ngủ chẳng yên. Mỗi đêm, trong mộng đều thấy A Trạch  bao phủ bởi khói lửa, gương mặt nó mờ dần, gọi  trong tuyệt vọng.
Bình Nhi thấy  gầy rộc, vội sắc t.h.u.ố.c an thần. Mấy ngày liền vẫn  ngủ , nàng  lo lắng:
“Phu nhân,  để nô tỳ mời đại phu đến xem cho ?”
Ta lắc đầu: “Không cần.”
“Người cứ như , nô tỳ thật sự lo lắm.”
Thấy nàng kiên quyết,  đành thuận. Đại phu đến, xem mạch hồi lâu  chỉ :
“Phu nhân  bệnh gì nặng. Chỉ là tâm lo quá độ, thần khí hao tổn. Uống thêm vài thang an thần, sẽ yên.”
Ta mỉm  gật đầu, nhưng trong lòng  lạnh ngắt.
Nếu thật chỉ là lo quá mức…
Vì  mỗi đêm  đều  tiếng ai đó gọi  từ  xa — giọng khàn khàn, khẩn thiết, giống hệt A Trạch?
Bình Nhi bẩm báo: “ mà phu nhân uống mấy hôm nay , cũng chẳng thấy đỡ gì ạ.”
nguyenhong
Vị đại phu xem qua phương thuốc, cũng chẳng tìm  sơ xuất gì. Bỗng nhiên  nảy  ý, bèn sai Bình Nhi mang bã t.h.u.ố.c đến. Đại phu xem xét cẩn thận một hồi, vẫn lắc đầu, chỉ dặn dò kỹ lưỡng rằng mấy vị t.h.u.ố.c  tuyệt đối   quá liều lượng. Còn về phần tâm thần bất an của ,  lẽ là bệnh ở trong lòng mà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-mau/chuong-13-nhung-lan-mau-trong-long-son.html.]
Phủ  hiếm khi  yên tĩnh như . Mãi đến khi Hầu gia cùng Diệp Lăng Trạch trở về,  mới  thể thở phào nhẹ nhõm. Vừa thấy con bình an,  liền kéo nó , hăng hái bàn chuyện cưới xin. Hầu gia cũng vui vẻ, hết lòng phối hợp, hôn sự của Lăng Trạch cứ thế định đoạt như ý nguyện.
Hôm , khi chỉ còn hai , Hầu gia khẽ cảm thán:
“Lúc bằng tuổi Lăng Trạch,  nào   may mắn như nó. Mọi thứ đều  tự  chống đỡ.”
Số phận của Hầu gia,   cũng ,  kém cũng chẳng sai. Từ nhỏ mất mẫu , đến mười mấy tuổi  liên tiếp tiễn biệt phụ  và tổ mẫu. Song   mất , tước vị vẫn còn, cơ nghiệp vẫn  vững – đó cũng là điều  coi trọng nhất ở .
“Những gì chúng   , Lăng Trạch   là  .”
Kỳ thực  còn chẳng bằng . Cảnh mồ côi  cha  cũng  khác gì  – phụ  tuy còn sống nhưng chẳng mấy khi đoái hoài. Ông  miệng thì  tưởng nhớ mẫu  , nhưng hậu viện thì  thất đầy nhà,   mà chỉ thấy chán ghét.
“ ,” Hầu gia gật gù, “những năm nay   tất cả cũng chỉ vì con cái.”
“Thiếp  .”
Hắn nở nụ  hiếm hoi, ánh mắt dịu :
“Dung Ngưng, nàng và  cùng  trải qua mười mấy năm . Có những lời , ngoài nàng ,  cũng chẳng   cùng ai.”
Ta   chút cảm động,   bắt đầu nhắc  chuyện xưa — chuyện Doãn thị khi còn trẻ, xinh  là thế mà tính tình ngày càng trở nên cổ quái. Nói   than về Tiểu Tứ, rằng thằng bé chỉ  đến  trưởng, trong lòng chẳng hề   phụ  .
Ta bật  khẽ. Hắn quan tâm đến Tiểu Tứ  bao nhiêu chứ? Lăng Trạch tuy coi đứa nhỏ như trò tiêu khiển, nhưng ít  cũng  chút chân tình.
“Nàng thấy    đúng ?”
“Sao  thể ạ? Tiểu Tứ còn nhỏ,  hiểu  nỗi khổ tâm của Hầu gia. Đợi nó lớn, tự nhiên sẽ hiểu thôi.”
Hắn khẽ gật đầu,  tiếp tục kể lể chuyện  nọ  . Ta bẻ ngón tay mà đếm — đếm mãi, hai bàn tay cũng chẳng đủ. Nhìn kẻ bên cạnh vẫn thao thao bất tuyệt, bất giác trong lòng dâng lên một cảm giác buồn nôn.
Không   thấy  ghê tởm. Mà là  thấy chính  đáng ghê tởm.
Hắn  nhắc đến ai, lòng   hiện lên từng chuyện mà chính tay   gây . Từng chuyện, từng mạng … Thì  lòng  con  thật  thể độc ác đến thế.
Hễ   trừ ai, dẫu  vòng vo trăm phương ngàn kế, cuối cùng cũng khiến họ  còn đường sống. Ban đầu,  chỉ  yên , chỉ  giữ vị trí của . Vậy mà hết   đến  khác,   chọn cách tàn nhẫn nhất.
Ngay cả với những di nương,  vốn  thể dùng cách khác, nhẹ nhàng hơn.   lười phiền toái, liền lừa họ, khiến họ tự hại lẫn .
Ta  đôi bàn tay  — trắng trẻo, mềm mịn như cũ — nhưng trong mắt  chỉ thấy máu. Ta  từng dám g.i.ế.c một con gà,  mà  dễ dàng hại c.h.ế.t bao .