Ta   cuộc sống   hơn,  cuối cùng   đến bước ?
Hầu gia chạm nhẹ  vai :
“Dung Ngưng,  đang  chuyện với nàng,   ngẩn   ?”
Ta ngước  dung nhan , chợt thấy nhói mắt:
“Nghe Hầu gia  đến chuyện ,   khỏi nhớ  lúc mới  phủ. Khi , những  bên cạnh còn đông đủ, giờ  chẳng còn mấy ai...”
Hắn đưa tay ôm . Ta thuận thế tựa  vai , khép hờ mắt. Trong lòng chợt dâng lên một ý niệm rõ ràng: tất cả những chuyện , nên sớm kết thúc thôi. Nếu ,  sợ rằng càng  tiếp, sẽ chỉ càng  báo ứng.
Ngày Diệp Lăng Trạch thành ,   suốt cả ngày. Cười đến nỗi hai gò má cũng cứng đờ, soi gương mà thấy mặt  đỏ ửng. Hầu gia  trông thấy liền  trêu:
“Mặt nàng đỏ như hôm tân hôn, chẳng khác nào bôi son.”
“Có buồn  đến thế ?”
Ta nghiêng đầu   trong gương, đúng là  chút buồn  thật.    nhớ nổi, đêm tân hôn    từng bôi son đậm đến  . Ký ức  nhạt nhòa từ lâu.
nguyenhong
“Cũng  chút,”  khẽ đáp.
Hắn ,  cùng  bàn việc xin sắc phong thế tử cho Lăng Trạch. Ánh nến lay động phản chiếu lên gương mặt , bình thản đến lạ. Ta bỗng nghĩ —  lẽ, yên  như thế … là điều xa xỉ nhất trong đời  .
“Hầu gia đang độ tráng niên, việc gì  vội vàng sắc phong thế tử?”
“Nó  thành , cũng coi như trưởng thành .”
“Vậy cũng  cần gấp gáp.”
Diệp Mặc Vân lắc đầu, giọng điềm nhiên mà ẩn chứa quyết tâm: “Sớm muộn gì cũng là của nó, phong sớm  muộn chẳng khác gì .”
Thấy   hạ quyết tâm,  cũng  khuyên thêm, đành  Lăng Trạch nhận lấy hảo ý .
Việc xin sắc phong diễn  vô cùng thuận lợi. Dẫu  Lăng Trạch là đích trưởng tử, việc phong  thế tử vốn hợp lý, hợp tình. Bình Nhi là  đầu tiên chạy đến chúc mừng ,  chỉ  nhạt: “Mới chỉ bắt đầu thôi, còn sớm lắm.”
Ta  ngờ,  mưu tính bấy lâu của , cuối cùng  thành công cốc.
Ta vô tình phát hiện  Lăng Trạch và Vĩnh Vương lén lút qua . Manh mối đầu tiên là do Tiểu Tứ lỡ miệng,   theo đó mà tra  — hóa  con trai   sớm chọn phe.
Ta gọi Lăng Trạch đến. Chưa kịp mở lời, nó  dõng dạc :
“Phụ   thể đặt cược, vì  con   thể?”
“Con  , nếu thất bại sẽ   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-mau/chuong-14-khi-quyen-luc-tro-mat.html.]
Tranh quyền đoạt vị, một bước sai là  bại danh liệt. Ta hại  từng kẻ một, nhưng bọn họ  đang đ.á.n.h cược cả mạng sống của dòng họ.
Nhìn Lăng Trạch,  chẳng   gì hơn. Nghĩ , nó cũng  sai. Phú quý ngập trời như thế,  ai  động lòng? Lại thêm tuổi trẻ khí cao, càng ngăn càng phản.
“Bệ hạ tuổi  cao, các hoàng tử ai mà chẳng  suy tính riêng. Mẫu    rằng ngoài  ai cũng đang đặt cược ?”
“Họ đặt cược, con cũng học theo?”
Lăng Trạch gật đầu, ánh mắt rực sáng:
“Phụ  coi trọng Tề vương, nhưng con  thấy  chẳng  minh chủ. Hiện  thiên vị con trai  đến thế, ngày  nếu thật sự lên ngôi, chẳng  sẽ trở mặt vô tình ?”
“Vậy Vĩnh Vương thì  hơn ư?”
Nó mỉm :
“Chúng con cùng học ở Quốc Tử Giám, con    — tâm tính ,  kiêu căng,  tiến  lui.”
Ta  lạnh trong lòng. Vĩnh Vương tuy  sủng ái, nhưng sủng ái chỉ là thứ hư vô,  thể sánh với quyền lực.
Thấy  im lặng, Lăng Trạch liền :
“Mẫu  giúp con một chút . Con    ưa Tề vương,  đây  còn  chứng cứ trong tay mà.”
“Hóa  con sớm  nhòm ngó thứ đó  ?”
Quyển sổ  vốn là  lấy để đề phòng Diệp Mặc Vân. Khi xưa vì chuyện hôn sự của Lăng Trạch mà  với  cãi  một trận lớn,  mới nhận : trong mắt , thể diện cũng  thể đem   công cụ. Vậy  —  vợ đầu gối tay ấp — chẳng  cũng  thể   thế bất cứ lúc nào  ?
Sợ hãi,  bắt đầu tích góp “bảo hiểm” cho riêng . Chỉ  ngờ, Trúc Như Tâm — kẻ vốn tưởng chỉ là một quân cờ nhỏ —   năng lực đến .   và Lăng Trạch đều  ngờ, thứ  cuối cùng chẳng cần dùng đến.
Chưa đợi Vĩnh Vương động thủ, Tề Vương  c.h.ế.t.
Cái c.h.ế.t của  thật nực . Vì  cầu phúc cho Hoàng thượng,  đến Quốc tự,  mưa lớn giữ chân,  nửa đêm  sét đ.á.n.h trúng, phòng ốc sập xuống,  kịp thoát .
Một cái c.h.ế.t bi hài, chẳng khác nào trò  của trời xanh.
Người khác thế nào   rõ, nhưng Diệp Mặc Vân những ngày  mặt mày sa sầm, uống rượu  dứt, như thể  chôn  chính . Nếu đặt bản    chỗ ,  lẽ  cũng hiểu — theo chủ tử bao năm, mơ một ngày vinh hiển, ai ngờ  kịp ngẩng đầu, chủ tử  hóa tro tàn.
Và cùng với cái c.h.ế.t của Tề Vương, cuộc chiến đoạt vị chính thức bắt đầu.
Lăng Trạch lôi cả Tiểu Tứ  cuộc, suốt ngày bôn ba kín kẽ, còn Diệp Mặc Vân thì chỉ  mượn rượu giải sầu, ánh mắt u ám, dáng vẻ bệ rạc.
Ta  mà thấy chán chường. Bèn sai các di nương đến hầu hạ. Ban đầu  còn định nhân cơ hội  giải quyết dứt điểm vài phiền phức.  nghĩ  — nếu  c.h.ế.t lúc , Lăng Trạch sẽ  chịu tang, chẳng  lỡ dở tiền đồ của con ?