Sau vụ Doãn gia, Doãn thị dập đầu cầu xin, dùng cái c.h.ế.t của    điều kiện chuộc tội. Cuối cùng, Diệp Mặc Vân chỉ cách chức Doãn phụ, coi như nể tình nàng .
Từ đó, Doãn thị ngoan ngoãn như mèo, một lòng lấy lòng . Mà …  càng mê mẩn nàng  hơn.
Phùng di nương khi kể , giọng khinh bỉ:
“Nữ nhân như , Hầu gia  mê nổi ?”
“Có lẽ vì nàng  .” –  hờ hững đáp.
Phùng di nương chau mày. Nhan sắc nàng  chỉ ở mức  ,  vốn ghen ghét Doãn thị. Giờ  hai đứa con trai, nàng  càng tự tin,  năng chẳng còn kiêng dè:
“Đợi nhan sắc  tàn , xem  còn thích nổi !”
Ta khẽ :
“Nếu ,  cũng  cách khiến nó tàn nhanh hơn.”
Không lâu ,  mặt Doãn thị nổi những vệt đỏ loang lổ, lan dần thành từng mảng sần sùi. Mỹ nhân diễm lệ ngày nào, giờ chỉ còn là cái bóng của chính .
Khi nàng  soi gương, tiếng kêu  thảm thiết vang khắp hậu viện. Ta đến, nàng  run rẩy chỉ tay  , giọng khản đặc:
“Là ngươi! Ngươi hại !”
“Muội   là ?” –  thong thả nhấp , giọng nhẹ đến mức lạnh .
“Ngươi ghen tị! Ngươi hận vì Hầu gia yêu  hơn ngươi!”
Ta đặt chén xuống, ánh mắt lạnh như băng:
“Ta ghen tị ư? Với một  đến con  cũng  thương ?”
Nàng  sững .
Từ  vụ Tiểu Tứ ngã xuống nước, đứa nhỏ chẳng mấy khi đến viện nàng  nữa, chỉ bám lấy A Trạch. Nàng  bận lấy lòng Hầu gia, đến khi   khác nhắc mới nhớ  còn  một đứa con.
Lần nàng  đến đón, thằng bé  đến nấc nghẹn, ôm chặt áo A Trạch  chịu buông. Cảnh    thương hại  khinh miệt.
Giờ nàng   gào lên:
“Con trai ngươi cướp mất con !”
Ta lạnh giọng:
“Không  A Trạch, Tiểu Tứ  chết từ lâu . Hay  quên   của   gây chuyện gì?”
Bình Nhi đến bẩm báo thái y  đến. Ta cho  mời , Doãn thị  xua tay hét:
“Không cần! Ai  ngươi  mua chuộc  ?”
Cuối cùng, Diệp Mặc Vân  đích  mời thái y trong cung đến xem bệnh.
Thái y chẩn đoán: do son phấn tương khắc, độc từ hương liệu trong phòng mà . Người hầu  kiểm tra, phát hiện loại hương đó giống hệt hương dùng ở viện của Tiểu Tứ.
Diệp Mặc Vân hỏi :
“Loại hương đó từ  ?”
Ta còn  kịp đáp thì sắc mặt Phùng di nương  biến đổi. Ta thoáng hiểu — chẳng lẽ nàng   tay?
Quả nhiên, Tiểu Tứ khai:
“Là Phùng di nương cho con,  hương  giúp con dễ ngủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-mau/chuong-5-moi-lua-trong-phu-diep.html.]
Phùng di nương mặt cắt  còn giọt máu, quỳ rạp xuống:
“Thiếp  ! Thiếp vô tội!”
Doãn thị lao đến, tát thẳng một cái, giọng the thé:
“Đồ tiện nhân độc ác! Ngươi hại !”
Phùng di nương ngã xuống, bò tới chân Diệp Mặc Vân:
“Thiếp chỉ   cho Tứ thiếu gia! Thiếp   trong đó  độc, xin Hầu gia minh giám!”
Hai  phụ nữ gào  t.h.ả.m thiết, khiến cả hậu viện rối loạn. Ta chỉ cảm thấy mệt mỏi, lạnh giọng quát:
“Im miệng hết cho !”
Người hầu nhanh chóng tìm thấy chứng cứ trong viện Phùng di nương. Nàng   giam  nhà kho, hai đứa con trai vội đến cầu xin Hầu gia — nhưng  thẳng tay đuổi .
Không còn cách, chúng đến quỳ  cửa phòng .
“Phu nhân, xin  cứu mẫu  con!” – Tiểu Nhị run rẩy .
“Di nương các ngươi gây họa lớn như , còn cứu  ? Hầu gia đang sủng Kỷ…  , Doãn di nương nhất, các ngươi nghĩ  sẽ tha?”
“Di nương con  cố ý mà!”
“Không cố ý mà vẫn hạ độc? Nếu thế,  thế nào mới gọi là cố ý?”
Tiểu Tam nóng tính,   liền quát:
“Phu nhân  giúp cũng , chúng con sẽ tự cứu mẫu !”
Hắn kéo tay  bỏ . Bình Nhi  theo, thở dài:
“Hai vị thiếu gia thật liều lĩnh.”
nguyenhong
Ta mỉm , giọng lạnh nhạt:
“Cứ để họ . Càng loạn, Hầu gia càng chán ghét.”
Một mũi tên, trúng cả hai đích.
Ta cũng chẳng  nên  chúng thông minh  ngu ngốc nữa. Bọn nhỏ   tìm ai khác,  tìm đến A Trạch.
Diệp Lăng Trạch là đứa trẻ ngoan ngoãn, từ nhỏ   suy nghĩ, chẳng bao giờ nỡ từ chối lời cầu xin của hai đứa  . Nó chạy  tìm Diệp Mặc Vân, cầu xin vài câu, cuối cùng vẫn chẳng  gì.
Ta  nó lắm chuyện, nó  cau mày:
“Huynh  với   hòa thuận, chẳng lẽ con   là sai ?”
Ta vuốt tóc nó, mỉm  dịu dàng:
“Phải đấy, A Trạch nhà chúng  là một đứa trẻ ngoan.”
Trong mắt nó ánh lên ý , nhưng   nhỏ:
“Con  còn là trẻ con nữa.”
“Phải, con  lớn . Con  mặt xin tha cho họ, cũng coi như hết lòng nhân nghĩa. Chuyện còn , cứ mặc họ . Càng  loạn, càng khiến  khác thấy rõ ai mới là  .”
A Trạch do dự:
“Như   quá lộ liễu ? Phụ  chỉ  mấy đứa con chúng , nếu bọn họ liên tiếp phạm , phụ   nghi ngờ đến con ?”
“Ông   tra   .” Ta  khẽ, “Dù  nghi, thì  ? Chuyện là do Phùng di nương gây , chúng  chỉ động miệng,  hề  chứng cứ.”
Doãn thị dạo    khỏi phòng, gương mặt  khi chữa trị tuy khôi phục phần nào, nhưng     vì Diệp Mặc Vân từng tận mắt thấy dung nhan  hủy    mà suốt nửa tháng nay,   hề bước đến viện của nàng.