Có lẽ   chán ngấy đám nữ nhân trong hậu viện. Một hôm,   nhắc đến chuyện “thanh lý” bớt . Tất nhiên, lời  chẳng thô thiển như thế — chỉ mượn cớ rằng   là “vì  cho các nàng”.
“Họ ở trong phủ  nhiều năm, đến lúc , ban thưởng ít của hồi môn là .”
“Nếu    bằng lòng thì ?”
Diệp Mặc Vân khẽ nhíu mày, giọng lạnh như thép:
“Vậy thì đưa đến trang tử niệm Phật.”
Sắp đến Tết,  thuận thế “dọn dẹp”  hậu viện. Những  từng là thị , thông phòng — kẻ do  khác tặng, kẻ là nha   nâng lên, kẻ thì  tự mang về —  cho gọi tất cả đến, truyền  ý chỉ của Hầu gia.
Người  lóc van xin,  thì mừng rỡ  mặt. Với kẻ  điều,  để họ mang theo chút đồ đạc tích cóp; còn ai   lời,  lạnh giọng dặn giữ chặt quy củ. Trong mắt Diệp Mặc Vân, họ vốn chẳng đáng gì,  cần gì  mềm lòng.
Bình Nhi khẽ : “Phu nhân   tuyệt tình quá. Nhỡ    họ   thì ?”
Ta mỉm ,  chơi với sợi dây trong tay  đáp:
“Lúc trẻ còn  giữ nổi lòng Hầu gia, già  thì   gì?”
Nàng  dè dặt đề nghị:
“Hay là… nhân cơ hội , trừ khử luôn cho yên?”
Tay  khựng . Bình Nhi vội  tiếp:
“Chuyện  để nô tỳ ,  tổn âm đức cũng do nô tỳ gánh chịu.”
“Thôi. Ở trang tử thiếu ăn thiếu mặc, họ sống  bao lâu chứ. Đừng  bẩn tay chúng .”
Bình Nhi theo  từ nhỏ, là  trung thành nhất. Ta từng định tìm cho nàng một mối , nhưng nàng  . Có lẽ vì  quá rõ những nam nhân trong phủ  — từ Diệp Mặc Vân đến phụ   — đều bạc tình đến đáng sợ.
Hậu viện trống  ít phòng, đám nha  liền nảy ý định một bước lên mây. Ta bắt gặp hai đứa, lập tức bán , coi như răn đe.
Sắp Tết, Diệp Mặc Vân đột ngột nhận lệnh   phía Nam. Ta lo lắng   sắp xếp hành lý:
“Sao    lúc ?”
Hắn vỗ tay , giọng ôn hòa:
“Bệ hạ coi trọng . Cùng lắm ba bốn tháng,   .”
“Thiếp vẫn lo…”
“Nàng đừng lo,   gì nguy hiểm. Ta sẽ mang đặc sản miền Nam về cho nàng.”
Hắn  , Tết trong phủ vẫn  tổ chức như thường. Chỉ là, khi  vắng mặt,  trở thành   đầu. Mọi việc đều do  định đoạt. Cảm giác    tâng bốc, cung kính — thật khiến   dễ nghiện.
Ta ngẩng đầu  A Trạch, lòng bỗng tính toán:  đợi bao lâu nữa đây? Chờ khi con trưởng thành,  sẽ danh chính ngôn thuận thành “lão phu nhân”. Đến lúc đó… Diệp Mặc Vân  c.h.ế.t , cũng chẳng ai dám bất kính với .
 khi  trở về, bên cạnh  mang theo một cặp tỷ  song sinh. Trước lúc ,   sẽ mang đặc sản về —   hai nàng, suýt bật . Đây cũng là “đặc sản” ?
Đêm   hỏi,  chỉ  bảo:
“Là  khác tặng,    múa hát, nên  đưa về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-mau/chuong-6-gio-nguoc-trong-phu.html.]
Qua lời ,  hiểu rõ    lòng. Ta thuận miệng hỏi  ban  phận gì,  đáp:
“Nâng lên  di nương .”
Kiều di nương bận chăm A Manh, chẳng xen  chuyện khác. Phùng di nương vì vụ hạ độc  cấm túc vô thời hạn, còn Doãn thị,  cũng chẳng đoái hoài. Hậu viện yên ắng đến đáng sợ,  vốn nghĩ  sẽ   tay thu xếp, ai ngờ   tự dắt  về.
Tỷ tỷ tên Như Hoa,   tên Tựa Ngọc —  thôi   là hoa trong bình, sinh  để  vui cho  khác.
Trong buổi dâng , Doãn thị  thẳng:
“Hai  các ngươi đến để mua vui cho Hầu gia thôi  ?”
Như Hoa , giọng như mật:
“Được hầu hạ Hầu gia là phúc phận của tỷ  chúng .”
Tựa Ngọc tiếp lời:
“Đều là phận di nương, chẳng  ai cũng như  ?”
Một câu  khiến Doãn thị đỏ mặt tức giận:
“Các ngươi  tư cách gì mà sánh với ?”
Hai nàng vội hành lễ nhận , miệng vẫn chẳng chịu thua:
“Kỷ…  , Doãn tỷ tỷ tuổi cao đức trọng, chúng   dám sánh bằng.”
Trò vui  đủ,  lên tiếng hòa giải, bảo rằng đều là  trong phủ,  sống hòa thuận. Hai nàng   , Doãn thị thì bĩu môi hậm hực.
Chẳng đầy một năm, Như Hoa và Tựa Ngọc  lượt mang thai. Diệp Mặc Vân vui  mặt — từ khi Tiểu Tứ chào đời đến nay,  sáu năm phủ   thêm đứa nhỏ nào.
Còn Doãn thị, suốt ngày đập phá đồ trong viện. Nàng từng  sủng ái, giờ   lạnh nhạt, con trai thì xa cách, tất cả khiến nàng hóa cuồng.  những món đồ nàng phá nát đều là của trong phủ — mà  , đều  thuộc về con .
Ta bèn nhân một bữa  chiều, thuận miệng nhắc chuyện đó với Diệp Mặc Vân.
Từng câu  nhẹ tênh, nhưng   — một khi gieo  lòng  đàn ông , sẽ nảy mầm thành nghi ngờ, thành chán ghét.
nguyenhong
Và đó mới là khởi đầu cho một mùa đông dài… trong phủ Diệp.
Hầu gia vốn  ưa nữ nhân ghen tuông,     xong, sắc mặt  liền sa sầm:
“Nếu nàng   cần thì thôi, khỏi  đưa.”
“Như  e  ,”  khẽ , giọng nhẹ mà  nhún nhường. “Phòng trống trơn chẳng  vật trang trí,  qua cũng lạnh lẽo quá.”
Hắn đặt mạnh chén  xuống bàn, tiếng va lan khắp gian tĩnh mịch:
“Ngày thường cũng chẳng ai đến đó, cần náo nhiệt  gì?”
Ta vẫn ôn hòa,  chậm rãi từng chữ:
“Dù  nàng cũng là  ruột của Tiểu Tứ, Hầu gia cũng nên nể mặt con một chút.”
Hắn hừ lạnh, ánh mắt phủ sương:
“Nàng thật đúng là một đích mẫu mẫu mực, chỉ tiếc… mấy đứa nhỏ  chẳng đứa nào  điều.”