Từ  chuyện của Phùng di nương, Tiểu Nhị và Tiểu Tam dần xa cách . Tiểu Nhị còn giữ lễ, nhưng Tiểu Tam thì hằn học  mặt,  chuyện đều đổ  cho . Hắn càng chống đối,  càng điềm nhiên.
Ta bảo  học,  liền xé sách. Ta đặt quy củ,  lăn  đất  mặt . Những tưởng như thế  thể khiến  mất mặt, nhưng    —  chỉ mượn đó để diễn cho Hầu gia xem.
Trong hậu viện , nữ nhân và con cái đều là châu chấu cùng sợi dây. Mẫu   thất sủng, con cũng chẳng thể ngẩng đầu. Giờ Phùng di nương  ngã, Hầu gia  lạnh nhạt với hai đứa con trai .
Còn Tiểu Tứ, đứa bé mà Hầu gia từng cho là khó nuôi, nay  ngày một khỏe mạnh. Tất cả đều nhờ A Trạch — đứa con  yêu quý nhất.
Một buổi chiều, Hầu gia   tấu chương,  khẽ dâng , mỉm  :
“Chúng còn nhỏ, dạy dỗ thêm vài năm  sẽ ngoan thôi.”
Hắn  , giọng dịu hơn một chút:
“Ta thấy vẫn là con của chúng  hiểu chuyện nhất.”
Ta  nhạt: “A Trạch vốn hiểu lý lẽ, chỉ tiếc lòng  của nó  khiến  khác  thể.”
Hôm , thầy giáo trong phủ tới báo — Tiểu Tứ trốn học, nghịch ngợm gây rối. A Trạch  tin, chẳng nề hà, đích  đến xin  .
Ta  con trở về, áo dính bụi, mồ hôi lấm tấm  trán. Ta cầm khăn lau cho nó, giọng mềm mại mà nghiêm khắc:
“Con  thể để Tiểu Tứ cứ phá phách mãi. Nếu con  thương nó, càng  quản thúc cho , kẻo   hại chính .”
A Trạch cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Mẫu  yên tâm, con hiểu.”
Ta khẽ vuốt tóc nó, ánh mắt dịu dàng nhưng trong lòng  dậy sóng.
Hầu gia thương con, nhưng sự thương , nếu  đặt đúng chỗ, sẽ trở thành nhược điểm.
Mà  — tuyệt đối  để ai chạm  điểm yếu của .
A Trạch đáp, giọng bình thản mà chân thành:
“Con thích Tứ  như .”
Ta thở dài, khẽ nhắc nhở:
“Nó là   con,   mèo con ch.ó con. Chẳng lẽ con định cứ nuôi nó như thế mãi ?”
“Mẫu   gì ? Mèo con ch.ó con nào  thú vị bằng Tứ . Con  chừng mực, mẫu  cứ yên tâm.”
Nó  , nhưng    yên tâm . Tứ  là con của  khác, A Trạch cứ nuông chiều như thế, sớm muộn gì cũng vướng  rắc rối.  con cái  lớn,  những điều  , nó chẳng còn  .
Bình Nhi thấy  phiền lòng, liền khuyên:
“Thiếu gia  chừng mực mà, phu nhân đừng quá lo.”
“Nó chỉ là một đứa trẻ con,  cái gì mà chừng mực!”
“Phu nhân    đúng, khi  bằng tuổi thiếu gia, còn  việc quá phận hơn thiếu gia nhiều.”
Ta khẽ , nửa như chấp nhận, nửa như tự giễu:
“Có lẽ… chuyện  đúng là giống  thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-mau/chuong-7-bong-trong-guong.html.]
Tựa Ngọc  cẩn thận  ngã, sinh non. Vừa  tin,  vội vàng chạy đến. Như Hoa  đến lạc giọng, nước mắt  ngừng rơi.
Ta an ủi nàng vài câu, hỏi tình hình. Người hầu đáp giọng run run: “Không  ạ.”
nguyenhong
Ta nhớ  cảnh Phùng di nương khó sinh, m.á.u loang đỏ cả sàn, như  mới hôm qua.  Phùng di nương khi  còn  Hầu gia ở bên. Còn Tựa Ngọc — vận của nàng    như .
Hầu gia sai  đến, chỉ truyền một câu: “Giữ đứa nhỏ.”
Như Hoa  xong, suýt ngất. Nàng túm lấy tay áo , giọng nghẹn :
“Phu nhân, xin  cầu xin Hầu gia,  thể bỏ mặc   …”
Ta đỡ nàng dậy, giọng nhẹ nhưng lạnh:
“Hầu gia  quyết,  còn   ? Nếu   khó sinh,  Hầu gia  chọn giữ con?”
Nàng  òa , vẻ mặt tuyệt vọng. Ta cúi xuống, khẽ ghé tai:
“Ngươi và   ngươi đều là mỹ nhân, nhưng phủ … chỉ cần một là đủ. Có lẽ đây là lý do Hầu gia chọn giữ đứa nhỏ.”
Như Hoa cứng , kinh hoàng ngẩng đầu, trong mắt là nỗi sợ hãi  mong đợi.
Tựa Ngọc  qua khỏi, để  một bé gái yếu ớt. Hầu gia giao đứa nhỏ cho Như Hoa nuôi, nàng  ôm con  ngất.
Ta lau nước mắt cho nàng, giọng dịu dàng mà thấu lạnh:
“Muội  giữ sức, còn đứa bé trong bụng nữa. Nếu Tựa Ngọc  linh, ắt cũng    như thế.”
Nàng  gật đầu, nghẹn ngào: “Thiếp  .”
Đêm đó,  mệt mỏi dựa ghế. Bình Nhi bóp chân cho ,   bóc quýt  :
“Ngươi  xem,  cú sốc lớn như , đứa bé trong bụng nàng  liệu   ?”
“Đại phu , m.a.n.g t.h.a.i mà sầu muộn quá độ sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.”
“ nàng  vẫn còn một đứa con.” Ta hờ hững đáp. “Cho dù cái thai   giữ , vẫn còn đứa bé của Tựa Ngọc.”
Bình Nhi hiểu ý, ghé sát tai :
“Phu nhân  đúng, chỗ nàng  nhiều thêm một đứa, thì chỗ khác  bớt  một đứa.”
Ta khẽ mỉm . Mọi thứ trong phủ  đều  định  — kể cả sinh mệnh.
Không ngờ, đứa bé trong bụng Như Hoa   đời, Hầu gia  mang về một cô nương mới.
Nàng  trông yếu ớt,  năng rụt rè, như  đang chạy nạn. Hầu gia  đối xử đặc biệt tử tế, còn dặn   chăm sóc nàng chu đáo.
Chưa đầy hai ngày, hậu viện rộ tin — Trúc cô nương  vài nét giống . Đến khi Bình Nhi báo ,   kẻ  nàng  là “thế ” của .
Ta chỉ thấy nực . Thế  ư? Nếu quả thực là thế,   xem Hầu gia định “ thế” đến .
Đứa bé của Như Hoa c.h.ế.t yểu. Đại phu  nguyên nhân là do tâm khí ứ trệ, Hầu gia tin ngay, quát mắng nàng  một trận thậm tệ:
“Vô dụng! Nếu còn như , Niệm Nhi sẽ  giao cho  khác nuôi!”
Niệm Nhi — chính là đứa con gái Tựa Ngọc để .