Ta   Hầu gia  thế là cố ý  vô tình, nhưng câu … quả thật đ.â.m thẳng  tim   mất con.
Thấy nàng  sụp đổ,  nhẹ giọng an ủi:
“Sẽ  , Hầu gia chỉ là đau lòng. Dù mất con,  cũng  giữ gìn bản .”
Câu  , ngay cả  cũng thấy giả tạo.  Như Hoa yếu đuối như thế,  phân biệt thật giả  nổi.
“Phu nhân, Hầu gia… sẽ  thật sự mang Niệm Nhi  chứ?”
Ta mỉm , giọng trấn an:
“Muội thử nghĩ xem, ngoài  , ai thích hợp hơn để nuôi Niệm Nhi? Doãn di nương? Kiều di nương? Hay là…” —  dừng , giọng trở nên ý vị — “Trúc cô nương ?”
Như Hoa sợ hãi, vội lắc đầu: “Không ai thích hợp bằng .”
“Phải .” Ta khẽ vỗ tay nàng. “Đứa trẻ ngoan, đừng lo nữa.”
Nàng nín , nghẹn ngào cảm ơn: “Thiếp cảm tạ phu nhân.”
Ta mỉm  dịu dàng. Cảm ơn ? Phải cảm ơn Hầu gia mới đúng — nếu   ả Trúc cô nương ,    cơ hội trở thành  duy nhất mà Như Hoa còn  thể dựa .
“Ngươi  gì?” Ta lỡ tay đ.á.n.h rơi chén , nước nóng văng tung tóe lên chiếc váy Bách Điệp Hí Hoa  yêu thích.
Bình Nhi vội quỳ xuống lau,  khoát tay ngăn , mắt vẫn  chằm chằm nàng.
“Lý Tứ , Trúc cô nương… là do Hầu gia mang từ phủ Tề Vương về.”
“Phủ Tề Vương?” Ta nhíu mày.
Bình Nhi hạ giọng:
“Không  phủ chính, mà là tư trạch, phu nhân ạ.”
Trong phút chốc,  cảm giác m.á.u trong  như ngưng .
Tư trạch của Tề Vương… nơi đó, chỉ  một loại   đưa .
Loại  —  bao giờ  phép tồn tại bên cạnh Hầu gia.
Nếu là  trong phủ Tề Vương,  còn  thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nam nhân giao thiệp bên ngoài, nữ nhân chỉ là vật trang trí cho họ nâng chén chúc tụng.  nếu là  trong tư trạch Tề Vương… e là  chuyện chẳng lành.
Ta luôn cảm thấy Hầu gia đang giấu giếm điều gì. Chuyện trong phủ,  nắm rõ trong lòng bàn tay; còn chuyện bên ngoài,   từng  cơ hội  đến.
“Tiếp tục điều tra,”  dặn Bình Nhi, “sai  để ý nhất cử nhất động của Hầu gia. Ngoài , đợi A Trạch trở về, bảo nó đến gặp .”
A Trạch đang học ở Quốc Tử Giám, bảy ngày mới  về một . Sau vài câu hỏi han thường nhật,  khẽ :
“Gần đây con    tin tức gì của Hầu gia ?”
A Trạch ngẩn : “Mẫu  cho rằng, phụ   theo phe Tề Vương ?”
Hoàng thượng tuổi  cao, vẫn  lập Thái tử, lòng  rối ren. Ai cũng  lập công phò tá tân đế.  Hầu gia chẳng  vẫn luôn trung thành với Hoàng thượng ?
“Mẫu  cũng  ,”  đáp, ánh mắt dừng  nơi tấm bình phong.
“Nếu phụ  thật sự chọn Tề Vương, mẫu   bằng lòng ?”
nguyenhong
Ta  quan tâm ai  tân đế, chỉ sợ Hầu gia  sai một bước, khiến mẫu tử   liên lụy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-mau/chuong-8-lua-ngam-trong-phu.html.]
“Mẫu  chỉ là lo lắng,”  khẽ .
A Trạch nắm tay : “Con sẽ để ý tin tức bên ngoài, mẫu  cứ yên tâm.”
Tin tức còn  tra rõ, Doãn thị  gây chuyện với Trúc cô nương. Tự Ngọc mất mạng, Như Hoa mất con, Doãn thị   Hầu gia sủng ái, gần đây đắc ý vô cùng.
Khi  đến, Doãn thị đang   ghế, vẻ kiêu ngạo  kịp thu ; còn Trúc cô nương cúi đầu  bên, run rẩy như chiếc lá trong gió.
“Có chuyện gì ?”
“Phu nhân cũng nên dạy dỗ nàng ,” Doãn thị hất hàm, “ phủ  lâu,  chẳng  quy củ gì cả?”
Trúc cô nương vội quỳ xuống: “Ta  cố ý va chạm Doãn di nương, xin phu nhân trách phạt.”
Ta  nàng, giọng ôn hòa: “Đã  sai thì thôi,  lên .”
 Doãn thị  chịu buông tha, tiếp lời chua ngoa: “Phu nhân chẳng   coi trọng quy củ nhất  ? Sao hôm nay  dễ dãi như ?”
Ta thấy phiền, định mở miệng thì Trúc cô nương  cúi đầu : “Ta nguyện ý chịu phạt.”
Ta khẽ nhíu mày — đây là  đầu tiên  thấy một  mềm yếu đến . Bị ức h.i.ế.p mà chỉ  nhận , chẳng hề phản kháng.
Doãn thị bĩu môi: “Nếu phu nhân thiên vị,   sẽ tự  đến  với Hầu gia.”
“Tuỳ ,”  lạnh giọng.
Nàng  rời , trong phòng chỉ còn   và Trúc cô nương. Ta hỏi: “Nàng   gì ngươi cũng  theo ?”
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt sợ hãi: “Ta…  .”
Ánh mắt  khiến  thoáng rùng  — quả thật  vài phần giống .
Chẳng bao lâu , điều tra rõ ràng, Trúc cô nương  là con gái riêng của Tề Vương. Không lạ khi Hầu gia bảo hộ nàng  đến , thậm chí từng phạt Doãn thị vì nàng.
Ta càng nghĩ càng thấy bất an.
Rồi một ngày, Hầu gia đột nhiên bàn với  chuyện hôn sự của A Trạch. Ta ngạc nhiên:
“Sao Hầu gia   đến chuyện , A Trạch còn nhỏ mà.”
“Không nhỏ nữa , nên sớm định liệu.”
“Vậy Hầu gia    trong lòng?”
Hắn gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt sâu thẳm: “Người ở Mai viện, nàng thấy thế nào?”
Toàn   lạnh toát. Người ở Mai viện chính là Trúc cô nương!
“Hầu gia!”  nghiến răng, “Người đó…   thể xứng với A Trạch?”
Hắn  , giọng bình thản: “Dung Ngưng, nàng    phận nàng  .”
Ta  lạnh: “Chính vì , nên  càng  đồng ý. Nhà nào đàng hoàng  lấy con gái riêng  chủ mẫu? Thật khiến   chê .”
Hắn  , ánh mắt trầm xuống: “Nàng là nữ nhân,  hiểu  . Chờ đại sự thành,  phận nàng  tự nhiên sẽ  công khai.”
Ta gạt tay , giọng sắc lạnh: “Nếu  thật sự tin  đại sự , chi bằng tự  cưới nàng .”
“Được!”
Chữ  bật , sắc mặt  âm u đến cực điểm. Hắn siết chặt nắm tay,   chằm chằm: “Phỉ Dung Ngưng, nàng giỏi lắm.”