Chu Hồng Phi còn đang do dự, Trịnh Khả Hân đã xuất thủ trước.
Vũ khí của nàng là hai vòng luân phi xoáy, vành ngoài của phi luân là một vòng lưỡi d.a.o mỏng vô cùng sắc bén, vành trong có thể cầm nắm bằng tay.
Bình thường có thể cầm trên tay, khi sử dụng chỉ cần ném ra, lập tức trở thành hung khí đoạt mạng.
Lúc này, Trịnh Khả Hân hai tay vung lên, ném hai phi luân về phía Quân Vô Cực và Triệu Linh Vân.
Nàng đối với Triệu Linh Vân cũng không có ác ý gì, nhưng nhìn ra ngay Triệu Linh Vân và Quân Vô Cực là đồng bọn, nên xuất thủ luôn, không có ý định buông tha Triệu Linh Vân.
Có lẽ vì bình thường được cưng chiều quen rồi, Trịnh Khả Hân ra tay vô cùng tàn độc, phi luân nhắm thẳng vào cổ của Quân Vô Cực và Triệu Linh Vân, vừa ra tay đã muốn lấy mạng hai người!
Quân Vô Cực khẽ hừ lạnh, đầu ngón tay b.ắ.n ra hai chiếc kim tơ.
Những chiếc kim này mảnh như sợi tóc, so với phi luân lấp lánh linh quang trông thật không đáng chú ý, chỉ cần chạm nhẹ liền bị phi luân đập nát.
Thế nhưng, điều khiến người ta kinh ngạc là hai chiếc kim tơ đánh vào phi luân, dù đúng là vỡ vụn thành bột, nhưng hai phi luân kia lại bị bật ngược trở lại, thậm chí với tốc độ nhanh hơn bay thẳng về phía Trịnh Khả Hân.
Trịnh Khả Hân trong lòng hoảng hốt, theo phản xạ trốn sau lưng Chu Hồng Phi, miệng hét lớn: "Sư huynh Chu, cứu em!"
Chu Hồng Phi trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng cũng không dám để Trịnh Khả Hân bị thương, đành phải rút kiếm ra, gắng gượng đỡ lấy hai phi luân.
Cùng lúc đó, các đệ tử khác trong đội chấp pháp lập tức tản ra, bao vây Quân Vô Cực và những người đi cùng.
Quân Vô Cực cười lạnh: "Thật không ngờ, đệ tử chấp pháp của Tiên Vân Tông lại là loại hạng người như các ngươi!"
Nàng "phựt" một tiếng mở quạt gấp, khẽ vung lên, những cánh hoa trên mặt quạt lập tức bay ra, xoáy về phía đội chấp pháp.
Trên biển, nàng đã thu thập được không ít linh tài cao cấp, liền tranh thủ tế luyện lại chiếc quạt này.
Hiện tại, chiếc quạt gấp không chỉ đẹp hơn trước, uy lực còn vượt xa dĩ vãng.
Những cánh hoa không chỉ sắc bén, còn mang theo hương thơm quyến rũ.
Mùi hương đó chính là độc, chỉ cần ngửi phải một chút, linh nguyên trong cơ thể lập tức bị ảnh hưởng, trở nên trì trệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-1014-ap-dao-hoan-toan.html.]
Dù có ngăn cách hô hấp, độc tố vẫn có thể thẩm thấu vào cơ thể qua lỗ chân lông.
Cũng là do những người này xui xẻo, họ đóng quân ở Vọng Vân Thành, nơi này cách Tiên Vân Thành đã rất gần, nên trong những năm đóng quân, họ gần như chưa từng gặp phải ai dám gây rối.
Thỉnh thoảng có người gây sự, cũng đều bị họ giải quyết dễ dàng.
Thành ra, những người trong đội chấp pháp khó tránh khỏi chủ quan.
Mộng Vân Thường
Quân Vô Cực xuất hiện, lập tức đánh họ một trận không kịp trở tay.
Những cánh hoa đột ngột hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ, trong khoảnh khắc đó, không ai nghĩ đến việc ngăn cách hô hấp.
Đợi đến khi có người ngửi thấy hương hoa, phát hiện ra không ổn, thì đã quá muộn.
"Không tốt! Hương hoa đó có độc!"
"Mọi người cẩn thận!"
"Mau lui, đừng lại gần yêu nữ này!"
Trịnh Khả Tâm trốn ở phía sau cũng giật mình, nhưng phản ứng của nàng khá nhanh, thấy tình hình không ổn, lập tức phát tín hiệu cầu cứu.
"Các sư huynh yên tâm, ta vừa mới đã cầu cứu chấp pháp trưởng lão, chỉ cần cố gắng trụ lại một lát, ngài ấy lập tức sẽ đến!"
Nghe vậy, các đệ tử chấp pháp đều thở phào nhẹ nhõm.
Họ đã phát hiện ra linh nguyên trong cơ thể đang trở nên trì trệ, căn bản không thể kéo dài quá lâu.
Chỉ cần sơ suất nhỏ, họ rất có thể sẽ c.h.ế.t dưới tay đối phương.
Chu Hồng Phi nhìn vết rách trên mu bàn tay, ánh mắt kinh hãi nhìn Quân Vô Cực, người này mạnh thật!
Đột nhiên, hắn nhìn thấy bóng lưng của Tạ Lưu Cảnh.