Quân Diệp nghe vậy, trong lòng thoáng nhớ đến Quân Vô Cực, nhưng miệng lại nói: "Không có gì bất thường, mọi chuyện vẫn như cũ."
Người đàn ông kia nghi ngờ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Quân Diệp: "Thật sao?"
Quân Diệp suýt nữa tim nhảy khỏi cổ họng, hắn cố ý nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Người đàn ông trầm ngâm giây lát, rồi lắc đầu.
Không hiểu sao, gần đây hắn đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường.
Đặc biệt hôm nay, vốn định vẽ tranh để g.i.ế.c thời gian như mọi khi, nhưng lại không thể tĩnh tâm, bức nào cũng vẽ không xong.
Cuối cùng, hắn đành phải tìm đến Quân Diệp để hỏi han.
Chỉ là chuyện tim đập nhanh thế này cũng chẳng có gì đáng nói, nếu bảo Quân Diệp, tên khốn này chắc chắn sẽ cười nhạo hắn thậm tệ.
Vì vậy, hắn quyết định im lặng.
Không ngờ, Quân Diệp lúc này cũng đang căng thẳng đến mức c.h.ế.t đi sống lại.
Hắn cũng nghĩ, chuyện về Quân Vô Cực tốt nhất không nên nói với Quân Hạo - vị Diêm Vương này.
Nhìn vẻ sát khí ngút trời của Quân Hạo, nếu biết có người dám mạo nhận là em gái hắn, chắc chắn sẽ nổi giận đòi c.h.é.m đầu!
Đáng nói là Quân Vô Cực không hiểu sao lại dính dáng đến thiếu Tông chủ Tiên Vân Tông - Tạ Lưu Cảnh. Nếu Quân Hạo biết chuyện, có lẽ sẽ thẳng tay tuyên chiến với Tiên Vân Tông.
Tên này vốn là kẻ điên, hắn phải cẩn thận mới được.
Người Tiên Vân Tông không dễ chọc, đặc biệt là lão già Mân Hoa kia, vô cùng cố chấp lại còn thân thiết với lão đầu nhà hắn.
Nếu Quân Hạo thật sự không kiêng nể gì, g.i.ế.c c.h.ế.t Tạ Lưu Cảnh, Mân Hoa chắc chắn sẽ ra tay. Đến lúc đó, lão đầu nhà hắn sẽ phải xuất hiện cứu người, đánh nhau với Mân Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-1019-nhan-lam-con-nuoi.html.]
Hai người bọn họ mà đánh nhau thật thì chuyện lớn chắc chắn xảy ra.
Quân Diệp cảm thấy mình lo lắng đến bạc đầu, hắn cố gắng che giấu sự căng thẳng, không để Quân Hạo phát hiện.
Cũng may Quân Hạo đang suy nghĩ chuyện riêng, không để ý đến sự khác thường của Quân Diệp.
Đột nhiên, Quân Diệp mắt sáng lên, cầm lấy một bản tấu chương: "Lão đại, ngài đã ra đây rồi, vậy bản tấu này..."
"À, ta chợt nhớ hôm nay chưa vẽ xong tranh, ta đi vẽ tiếp đây, ngươi tiếp tục đi."
Mộng Vân Thường
Lời Quân Hạo vừa dứt, người đã biến mất khỏi chỗ đứng.
Quân Diệp méo miệng, bất lực nhìn chỗ trống: "..." Hắn biết ngay mà!
Một lát sau, hắn lại cười thầm, thì thầm: "Quân Vô Cực, ngươi phải cảm ơn ta đấy, nếu không phải ta che giấu tin tức về ngươi, mạng nhỏ của ngươi đã không còn."
...
Vọng Vân Thành, trên một mái nhà.
Người đàn ông tóc trắng nhìn tin nhắn hồi âm của Quân Diệp, chân mày dần nhíu lại.
Người tóc đen tò mò: "Con trai ngươi nói gì vậy?"
Người tóc trắng buồn bã: "Hắn nói tuyệt đối không có, nhưng tiểu cô nương kia thật sự rất giống lão đại."
"Hay chỉ là trùng hợp?" Người tóc đen an ủi, rồi gợi ý, "Nếu ngươi thích cô bé, sao không nhận làm con nuôi? Dù sao nàng ta cũng đang là người yêu của đồ đệ ta."
Người tóc trắng do dự: "Như vậy có ổn không?"
Người tóc đen cười: "Có gì không ổn? Ngươi không phải lúc nào cũng mong có cháu bế sao? Hai đứa con trai của ngươi, đứa nào cũng không đáng tin, nếu trông chờ vào chúng, không biết bao năm nữa mới được bồng cháu đấy."
"Nếu bây giờ nhận một đứa con gái nuôi thì khác, có khi sang năm đã được bồng cháu ngoại rồi. Dù sao nàng ta cũng giống nhà ngươi, đứa bé sinh ra chắc chắn cũng sẽ giống."