Quân Vô Cực tò mò dải lụa đỏ quấn quanh cổ tay .
Thứ qua tầm thường.
Sau khi quấn lên, hai đầu dải lụa tự động dính cổ tay nàng, ngoan ngoãn vô cùng.
"Đây là thứ gì ?" Nàng đương nhiên nhận dải lụa là một linh khí, hơn nữa còn là thượng phẩm, nhưng nó cụ thể tác dụng gì, nàng thể .
Ngắn như , giống vũ khí lắm.
Chẳng lẽ nó thể to nhỏ tùy ý?
Hơn nữa, nhà Tạ Lưu Quỳnh chuyên bán buôn linh khí ?
Tối qua mới tặng nàng một chiếc vòng cổ phòng ngự thượng phẩm, hôm nay tặng thêm một dải lụa thượng phẩm, quá hào phóng chứ!
Hắn như , nàng sẽ ngại ngùng mất.
Quân Vô Cực ánh mắt chớp chớp Tạ Lưu Quỳnh, trong lòng âm thầm tính toán thế nào để từ tay moi thêm vài món đồ nữa.
Một tay đại gia ngốc nghếch giàu như , để khác hưởng lợi bằng để nàng hưởng.
Tạ Lưu Quỳnh ánh mắt nóng bỏng của nàng mà lùi một bước, tự nhiên : "Dải lụa đỏ cùng với chiếc vòng cổ cổ ngươi đều là linh khí thượng phẩm, nhớ nhỏ m.á.u nhận chủ."
Mộng Vân Thường
Trước đó đeo vòng cổ cho Quân Vô Cực mà cố ý cho nàng việc nhỏ m.á.u nhận chủ, là thử thách nàng, là ý quá dễ dàng cho nàng.
Hắn cũng rõ vì .
Lúc đó Quân Vô Cực đan điền phong, lo lắng sẽ trở thành gánh nặng cho , trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi, theo phản xạ liền lấy chiếc vòng cổ phòng ngự quý giá, đeo lên cổ nàng.
Chỉ là khi đeo xong, chút hối hận, cảm thấy quá dễ dàng cho tiểu nha đầu , thiệt thòi quá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-134-nang-se-ngai-ngung.html.]
đồ tặng , tiện lấy , như quá mất mặt.
Vì cố ý nhắc đến việc nhỏ m.á.u nhận chủ, định đợi khi tâm tình hơn sẽ cho nàng .
Ai ngờ mới qua một đêm, chỉ là đến lầu linh thực ăn sáng mà cũng gặp kẻ điều.
Cái ngục lửa lúc nãy trong mắt tuy là rác rưởi, nhưng uy lực của nó thực sự nhỏ.
Đan điền của Quân Vô Cực phong ấn, căn bản khả năng tự vệ, chiếc vòng cổ nhỏ m.á.u nhận chủ, thể phát huy tác dụng hạn chế.
Lúc đó hối hận vô cùng, sợ da thịt mềm mại như cánh hoa của nàng ngọn lửa thiêu đốt, chỉ thể vội vàng đẩy nàng xa, hy vọng nàng thể trốn thật xa.
Ai ngờ, tiểu nha đầu ngốc nghếch yên tâm , mãi nỡ rời .
Nghĩ đến lời Quân Vô Cực lúc nãy, tai Tạ Lưu Quỳnh chút nóng lên, đỏ như chảy máu.
Hắn bực bội lẩm bẩm trong lòng, đúng là tiểu nha đầu ngốc nghếch, yếu đuối đến ? Chẳng qua là một linh phù trận thô thiển, thể khống chế ?
Nghĩ đến việc Quân Vô Cực lúc nãy chịu chạy , chỉ cần sơ sẩy một chút là thể ngọn lửa nhiệt độ cao thiêu đốt, Tạ Lưu Quỳnh thấy sợ hãi.
Hắn yên tâm nhấn mạnh: "Nhớ nhỏ m.á.u nhận chủ, đừng quên đấy. Nếu ngươi sợ đau, thể giúp ngươi."
Nói đến đây, về đan điền của Quân Vô Cực, do dự giải phong ấn cho nàng.
Quân Vô Cực khôi phục thực lực, cũng cần lo lắng như hiện tại.
Tạ Lưu Quỳnh nghĩ , liền định thu hồi luồng linh lực đó lưu trong đan điền của nàng.
Kết quả, tay đưa , Quân Vô Cực lập tức sợ hãi né tránh, miệng còn : "Ngươi gì đấy? Ta còn nhỏ, đừng nghĩ chiếm tiện nghi của !"
"Ai chiếm tiện nghi của ngươi?" Tạ Lưu Quỳnh tức giận trừng mắt nàng, "Ta giải phong ấn đan điền cho ngươi, chẳng lẽ ngươi ?"
Ai ngờ xong, Quân Vô Cực né xa hơn.