Lời Quân Vô Cực dứt, sắc mặt Sở Hằng lập tức đóng băng: "Quân sư , ý ngươi là gì?"
Tiêu Kỳ nhịn thấy hống hách với chủ nhân, liền bước che chắn, ngẩng cằm thách thức: "Ngươi hiểu ? Ý nàng là chúng bái sư!"
Sở Hằng phì , sự ngang ngược của hai thật ngoài dự tính.
Là tử Triệu Vĩnh Thịnh, đương nhiên bênh vực sư tôn.
Theo , dù Quân Vô Cực và Tiêu Kỳ thất phẩm thiên phú nhưng nếu minh sư chỉ dạy, cũng thành phế vật!
Hai tưởng thiên phú là yên tâm hưởng lạc ?
Ngây thơ!
Hai đứa nhóc trời cao đất rộng, chút tài năng vênh váo, đợi đến khi nếm mùi thất bại sẽ hối hận!
"Hai vị , sẽ về bẩm báo sư tôn. Chỉ là... sợ hai vị ở Thanh Vân học viện , những kẻ sư tôn bảo hộ sẽ sống ! Các ngươi sớm muộn gì cũng hối hận."
Sở Hằng chắp tay: "Ta còn diện kiến sư tôn, hai vị tự tìm đường đến ký túc xá ."
Thái độ đổi nhanh như chớp!
Quân Vô Cực lạnh lùng liếc một cái, gọi Tiêu Kỳ: "Chúng ."
Tiêu Kỳ trừng mắt với Sở Hằng một cái đầy khinh bỉ, theo chân Quân Vô Cực rời .
Sở Hằng càng tức giận, lạnh lùng một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-314-bai-su-nang-dong-y-roi-sao-2.html.]
Cứ đợi đấy, chẳng bao lâu nữa, các ngươi sẽ sai lầm thế nào!
Hắn hùng hổ bước về phía luyện dược điện của Triệu Vĩnh Thịnh.
Dù bất mãn với thái độ của hai , nhưng việc họ chịu bái sư là tin vui với .
Bản cũng là Mộc hệ, nhưng thiên phú chỉ ngũ phẩm, kém xa Quân Vô Cực và Tiêu Kỳ.
Nếu hai trở thành sư sư , sư tôn chắc chắn sẽ thiên vị họ, dành nhiều thời gian hơn để dạy luyện dược.
Lúc đó, còn tâm trí quan tâm đến ?
Ban đầu tưởng việc Triệu Vĩnh Thịnh thu hai đồ thành định cục, nên định để kiếm chút lợi.
Ai ngờ, hai điều, khiến lo lắng mấy ngày nay thật uổng phí!
Sở Hằng nghĩ, quyết tâm khi gặp Triệu Vĩnh Thịnh thêm mắm dặm muối cho hả giận!
Chẳng mấy chốc, đến luyện dược điện.
Triệu Vĩnh Thịnh đang nóng lòng gặp đồ mới, thấy chỉ Sở Hằng về, sững sờ: "Sao chỉ ngươi? Bọn họ ?"
Mộng Vân Thường
Chẳng lẽ thiên phú hai lộ, kẻ giành mất ?
Nghĩ đến khả năng , mặt Triệu Vĩnh Thịnh tối sầm.
Chờ bao năm mới gặp hai cây non quý, hao tâm tổn sức mới giành về, ai dè cướp mất!
Sở Hằng lén sắc mặt khó coi của sư tôn, trong lòng mừng thầm, bên ngoài giả vờ khó xử: "Bẩm sư tôn, tử đích nghênh tiếp, nhưng gặp mặt, hai vị sư sư tỏ ... nhận sư tôn..."