Lâm Hạo Thiên trừng mắt chằm chằm Lâm Bích Vân, trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ xông tới ngăn cản nàng ngay lập tức.
Đáng ghét , ngụy trang phận, nếu lộ diện, chỉ mất điểm công hiến, mà cả thể diện cũng tan tành!
Vì thế, đành cắn răng chịu đựng, Lâm Bích Vân phóng tay tiêu xài một mạch 1.999 điểm công hiến để mua bộ dưỡng trắng cao cấp, trong lòng như ngàn mũi kim đâm.
Khí huyết cuồn cuộn, tâm tư dậy sóng, thể tiếp tục cảnh tượng nữa, đành rời , mắt thấy thì lòng đỡ đau.
Tưởng rằng Lâm Thải Vi đủ khiến điên tiết, nào ngờ Lâm Bích Vân cũng chẳng thứ lành gì!
Tiêu xài phung phí điểm công hiến do vất vả kiếm mà chẳng chút xót xa!
Còn Cơ Tà , chỉ dựa mấy thứ mặt nạ vớ vẩn, vơ vét bao nhiêu điểm công hiến của tử Thanh Vân Môn!
Không ! Hắn thể để Cơ Tà tiếp tục như !
Nếu để yên cho lộng hành, sớm muộn tử trong môn phái sẽ trở thành những kẻ trắng tay!
Lâm Hạo Thiên quyết định tìm môn chủ thương lượng.
Dù thế nào nữa, thể để Cơ Tà tiếp tục gây rối!
Mộng Vân Thường
Cùng lúc đó, Triệu Linh Tuyên – kẻ vẫn trốn trong Huyên Nghi cung – dần tin đồn về mặt nạ dưỡng nhan.
Nàng giận sợ, tức đến mức đập nát một món đồ quý bên cạnh: "Cái gì? Cơ Tà xuất quan bán mặt nạ dưỡng nhan?
Chẳng lẽ những ngày qua nghiên cứu mặt nạ trị liệu cho bản cung, mà chỉ lo mấy thứ vô dụng ?
Người ! Mau đưa tin cho Hoàng nhi, bảo nó hỏi rõ Cơ Tà rốt cuộc đang trò gì!"
Nửa canh giờ , Chu Thụy An một nữa tìm đến Quân Vô Cực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-526-ket-cuc-cua-ke-hung-hang-chat-van.html.]
, vẫn gặp mặt nàng, mà chỉ thấy Tạ Lưu Cảnh chắn lối.
Chu Thụy An bực bội, giọng điệu khó chịu: "Cơ công tử ? Sao ở đây?"
"Sư khi luyện chế xong mặt nạ, bế quan tiếp. Hắn khi thành, tìm manh mối cho mặt nạ trị liệu của di mẫu, nên tiếp tục khổ tu."
Tạ Lưu Cảnh trả lời đầy tự nhiên, thở dài: "Sư quá cố chấp. Ta khuyên nhiều cần khổ tâm như .
luôn , Quý phi là di mẫu của , chữa khỏi cho bà sớm, chỉ để thể khuôn mặt giống mẫu ..."
Chu Thụy An gượng : "Cơ công tử đối với biểu ca thật ."
Giá như một ngày nào đó, Cơ Tà cũng đối xử với như ...
Tạ Lưu Cảnh khẽ mỉm : "Sư luôn đối xử với ."
Nụ của Chu Thụy An càng gượng gạo hơn: "..."
Nhìn nụ đắc ý của Tạ Lưu Cảnh, cảm thấy vô cùng chói mắt, thể tiếp tục đó, đành vội vàng cáo từ.
Hắn rằng, ngay khi rời , "Cơ Tà" mà mong gặp nhất bước từ phía trong.
Quân Vô Cực liếc Tạ Lưu Cảnh một cái, lạnh lùng : "Ta đột nhiên phát hiện, ngươi càng ngày càng trở nên sến súa."
Tạ Lưu Cảnh ngơ ngác: "Sến súa? Đó là gì?"
"Cho dù là diễn kịch, ngươi cũng cần những lời đó chứ?" – Nàng nghi ngờ – "Gần đây ngươi diễn quá đà ?"
"Chỉ là từ bỏ những ảo tưởng nên mà thôi." – Tạ Lưu Cảnh ngạo nghễ đáp – "Ngươi cũng quấy rầy chứ? Ta đang giúp ngươi đấy."
Quân Vô Cực lặng lẽ đảo mắt: "Vậy thật sự cảm ơn ngươi lắm!"
"Tạ Lưu Cảnh ... ngày càng trở nên trơ trẽn!" – Nàng thầm nghĩ.