Nữ Diễn Viên Bị Vứt Bỏ Hôm Nay Lại Bạo Hồng - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-11-22 09:40:09
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Người phụ nữ yếu ớt đến mức gần như mắt chỉ nhắm đột nhiên lời thì sững sờ. Bà ngơ ngác về phía Nguyễn Kiều, theo ánh lửa bà thể thấy dung mạo của cô gái trẻ, đôi mắt gần như giống hệt trong veo như suối nước núi. Trần Uyển Khánh nắm chặt tay, cơ thể run lên, sợi tơ liền siết chặt lấy cơ thể bà , bà nhắm mắt , là do đau đớn thúc đẩy vì lý do gì, khuôn mặt xinh nhưng tái nhợt đột nhiên rơi xuống hai hàng nước mắt.

Nguyễn Kiều thấy giọng yếu ớt gần như ngọn lửa tan biến của bà : “Con gái của ——”

Từ lúc Trần Uyển Khánh giam ở đây, bà còn dám mơ ước nữa. Bà , cả đời sẽ bao giờ gặp con gái . Trong lòng Trần Uyển Khánh, bà cảm thấy với đứa trẻ. Bà thể rằng tất cả cha đời đều yêu con cái nhưng bà chắc chắn là như .

Bị giam gần hai mươi năm, ngày nào bà cũng mơ thấy con gái .

Trong mơ, đứa trẻ năm xưa từng bước trưởng thành, trở thành một thiếu nữ duyên dáng, yêu kiều.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Trần Uyển Khánh nghĩ, lẽ đây chính là con gái năm hai mươi tuổi mà bà từng ở bên.

Sau đó, bà tưởng tượng trong đầu cảnh con gái thể tìm một bạn trai với , họ sẽ kết hôn, sinh mấy đứa nhóc đáng yêu.

Chỉ , gia đình ba họ đồng ý mang một bó hoa đến bia mộ của bà tiết Thanh minh nữa, đốt cho bà và chồng bà một ít giấy tiền .

Trần Uyển Khánh tưởng tượng cảnh như nhưng tuyệt nhiên dám tưởng tượng đến cảnh một ngày nào đó Nguyễn Kiều sẽ mặt bà và nhận như thế .

Trần Uyển Khánh khó khăn ngẩng đầu, đôi mắt phủ một lớp sương mù nhàn nhạt. Bà vùng vẫy, sợi tơ siết chặt cổ tay, mặc dù thấy dấu vết nhưng màu môi của Trần Uyển Khánh càng ngày càng trở nên trắng bệch hơn. Người phụ nữ dường như nhận , giọng khàn khàn hét lên: “A Duệ, A Duệ, mau tỉnh mau tỉnh con gái của chúng .”

Giá hành hình theo động tác của Trần Uyển Khánh rung lên, phát tiếng leng keng, ánh mắt Nguyễn Kiều lập tức hướng về phía âm thanh đó, liếc mắt một cái phát hiện điều kỳ lạ. Mỗi góc cùng của giá hành hình đều treo hai chiếc chuông. Theo âm thanh tiếng chuông rung ngày càng gấp gáp, sắc mặt Trần Uyển Khánh càng trắng bệch, trong mắt hiện lên nỗi đau đớn vô cùng. Bà nức nở vài tiếng, nỗi đau đó thể hiện rõ sự run rẩy của cơ thể và giọng của bà .

Nguyễn Kiều giật , nhanh chóng tiến lên nắm lấy giá hành hình: “Bác đừng kích động, cháu vẫn ở đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-dien-vien-bi-vut-bo-hom-nay-lai-bao-hong/chuong-148.html.]

Trần Uyển Khánh ngơ ngác cô, nước mắt mặt chảy nhiều. Không bao lâu, bà mới nức nở: “Là con của , xin , xin con…”

Nỗi buồn thể cảm nhiễm tất cả .

Trình Lê ở bên cạnh cảnh tượng mắt, khỏi mím môi. Cô sinh trong hạnh phúc, giống Nguyễn Kiều từ nhỏ đổi phận, sống dễ dàng thì về đến nhà phát hiện cha sớm mất tích. Kết quả bây giờ tìm nhưng Nguyễn đau lòng như . Cô nhẹ nhàng kéo cánh tay Hoắc Nam Châu, nhỏ giọng hỏi: “Không cách nào thả họ xuống ?”

Treo như trông mệt.

Giọng của Trình Lê lớn nhưng Nguyễn Kiều cũng rõ. Thực , Nguyễn Kiều cũng đang nghĩ đến chuyện , cô trấn an Trần Uyển Khánh một lúc, kết quả lẽ vì cơ thể quá yếu nên Trần Uyển Khánh ngất . Nguyễn Kiều thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của phụ nữ, đó mới chuyện với ông lão .

Nghe Nguyễn Kiều hỏi như , ông lão : “Không ngờ một ngày nơi tới. Cái giá hành hình thực là một trận sát, con thấy những chiếc chuông ở đó ? Mỗi ngày chuông sẽ reo hai giờ, trong hai giờ sợi tơ trói chúng sẽ siết chặt cơ thể chúng … Nếu chúng vùng vẫy, sẽ giống như cô Khánh.”

“Thực trận sát dễ phá, chỉ cần gỡ những chiếc chuông đó xuống là .”

Nhiều năm nay, nơi như cô lập , từng sống nào qua. Kể cả thì những bình thường như Trình Lê, Hoắc Nam Châu cũng thấy họ. Có thể , tạo trận sát đang dùng cách để hành hạ họ, hành hạ họ đến c.h.ế.t.

Sắp tròn hai mươi năm , họ cũng sắp tan biến trong gian khép kín .

ai ngờ thời khắc cận kề cái c.h.ế.t như thế , một trẻ tuổi hiểu thể thấy diện mạo thật của họ.

Nguyễn Kiều ông lão , đôi mắt nheo . Giá hành hình cao, xung quanh cũng thang thứ gì cao cao, cô chỉ thể tự nghĩ cách. chuyện đáng mừng là, vì hôm nay cô cố tình đến thăm căn biệt thự kỳ lạ nên mang theo một chiếc túi nhỏ, mà trong túi thì đựng đủ loại bùa chú.

Ông lão thấy Nguyễn Kiều móc móc một nắm bùa chú, lá nào cũng đặc biệt, thậm chí lá mà ông lão từng thấy, lúc đó liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Từ lời của Nguyễn Kiều và Trần Uyển Khánh , ông lão cũng thể đoán Nguyễn Kiều là như thế nào. Trong ấn tượng của ông lão, cha của Nguyễn Kiều là Nguyễn Duệ là một thiên tài về chế tạo bùa chú, mà Nguyễn Kiều lúc … cũng chẳng kém cạnh là bao.

Nguyễn Kiều suy nghĩ của ông lão, cô chọn một lá bùa cải biên từ bùa Ngự Phong, còn nên đặt tên là gì nhưng thể mượn bùa chú để một bước lên trời. Lá bùa màu vàng tươi âm thầm cháy trong khí, Nguyễn Kiều bước lên lập tức đến đỉnh giá hành hình, đưa tay là thể chạm hai chiếc chuông.

 

Loading...