Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 234: Bát Tiên Vượt Biển, Mỗi Người Tự Thể Hiện Bản Lĩnh
Cập nhật lúc: 2025-11-24 19:43:02
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chú Lý đang thao thao bất tuyệt đạo lý...
Cố Lam một lời, nắm lấy tay chú Lý, bất ngờ dùng một cú vật qua vai ném ông ngã lăn đất.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi ánh đèn pin siêu sáng, từ một ông già lúc nào cũng im lặng đáng ngờ, chú Lý biến thành một ông chú quăng lăn , úp mặt xuống đất kịp phản ứng.
Cuối cùng Cố Lam cũng điều mà nãy giờ cô định nhưng cứ cắt ngang:
“Ông chuyện bình thường ? Là mà cứ bày trò ma quỷ đúng ?”
Nói xong, Cố Lam túm cổ áo ông nhấc bổng lên, chú Lý chân ngắn cứ quẫy đạp loạn xạ đất, la hét:
“Thả ! Mau thả !”
Hôm nay Cố Lam bực chịu .
Vừa tới đây là giả bộ đóng phim hành động trinh thám, tìm cơ hội điều tra như đang chơi game cày nhiệm vụ. Cô dám hành động sớm vì sợ bọn họ kịp phi tang chứng cứ, hoặc mấy chuyện dơ bẩn khác.
Giờ thì chứng cứ , theo “quy trình” thì… đến đoạn g.i.ế.c con tin bịt miệng đúng ?
mà, Cố Lam thích vai con tin. Cô còn mê câu thoại kinh điển của phản diện:
“Đừng gần! Lại nữa là xử lý thằng đấy!”
Chú Lý nắm điểm yếu của quá lâu, sống quá sung sướng . Chỉ còn chút lương tâm mới thấy day dứt, còn loại tí lương tâm nào thì chẳng bao giờ thấy áy náy cả.
Chiêu bắt con tin của Cố Lam là quá điêu luyện. ngoài dự đoán là... mấy công nhân thấy cô bắt chú Lý … mừng rỡ mặt.
Ngay khi cô dứt lời: “ xử ông thật bây giờ!”
Thì từ trong phòng kỹ thuật, một đàn ông từng chú Lý ép đưa vợ đến, gào lên đầy căm phẫn:
“Làm ! Xử ông ! Nhanh lên! G.i.ế.c ông luôn ——!”
Mắt trợn đỏ bừng:
“Nhanh lên mà xử lão !”
Chú Lý thở nổi, cố rặn một câu chửi:
“Mày… Nếu tao... Tao nguyền mày c.h.ế.t t.ử tế ——!”
Người đàn ông đỏ mắt gào :
“C.h.ế.t t.ử tế?! Tao sống đến giờ chẳng qua là dìm xác máy trộn bê tông thôi! Tao hối hận từ lâu ! Ông là đồ ác quỷ ——”
Chưa kịp xong, một bên cạnh đột nhiên cầm xẻng giáng thẳng đầu!
Vì đ.á.n.h đó, đàn ông kịp tránh, chỉ trơ mắt cây xẻng bay tới.
Tên thấy định tiết lộ bí mật của công trường, phản ứng đầu tiên là:
Không thể để !
Một khi lộ, cả đám ở đây tiêu đời hết.
Phải bịt miệng.
Cùng lúc đó, mấy khác như sực tỉnh, cũng lục đục cầm đồ lên định đ.á.n.h . Rõ ràng họ mất công việc lương cao , đúng hơn là mất chỗ “dựa lưng”.
Làm chuyện thì cách nhất là... cùng chôn luôn chuyện xuống đáy.
Còn vài thì xông về phía Cố Lam, miệng hét:
“Thả chú Lý !”
kỳ lạ là... mấy đó vung công cụ chỉ nhằm Cố Lam mà còn cả chú Lý.
Rõ ràng là g.i.ế.c cả hai để bịt đầu mối.
Cố Lam quan sát một vòng — đúng là đám tay với chú Lý còn dữ hơn với cô.
để đ.á.n.h c.h.ế.t tại đây thì mất công quá, nên Cố Lam vẫn quyết định kéo cổ chú Lý chạy về phía cổng công trường.
Người đàn ông đang định thú nhận cũng c.h.ế.t vì xẻng đập. Anh chỉ ăn hai đòn ai đó từ đám hỗn loạn thò tay túm áo kéo chạy.
Cảnh tượng lập tức rối tung rối mù.
Cố Lam và Diêm Tiêu cùng chạy ngoài, lúc , một khác cũng dẫn theo một nhóm công nhân lao về phía cổng.
Quay đầu , ánh đèn tập trung, Cố Lam thấy một gương mặt quen thuộc đang chạy bán sống bán c.h.ế.t, thở hổn hển.
“Chào buổi tối! Cậu chạy khỏe phết đấy!”
Cố Lam chào Tư Hoán Văn.
Tư Hoán Văn vẫy tay đáp , chạy hét:
“Biết , bảo ch.ó rượt thì chạy nhanh lắm! Cậu nghĩ xem, cả đám ch.ó rượt, nhanh thì sống nổi?”
Cái công trường mà dễ xâm nhập thế thì phanh phui từ lâu .
Rất thể nơi đây còn liên quan đến hệ thống ý chí trung tâm của cả thế giới .
Cố Lam nghĩ, công trường chắc chỉ là bí mật riêng của An Yên Lặng . Biết còn liên quan đến những thứ khủng khiếp hơn.
Vậy thì… thôi khỏi sâu gì.
Báo cảnh sát cho lành.
Nghĩ đến bí mật của công trường, Cố Lam trung tâm đang chìm trong bóng tối. Cô lờ mờ thấy một thứ gì đó cao ít nhất 5 tầng lầu, trông như một cái kén khổng lồ.
Cái kén đó như đang thở — phập phồng, rung nhẹ.
Và từ trong bóng tối… thứ gì đó đang lao về phía họ…
Cố Lam chớp mắt, những thứ kỳ quái lập tức biến mất khỏi tầm . Cô định đầu thì Diêm Tiêu nhanh tay túm lấy cô, kẹp ngang eo phóng thẳng về phía cổng công trường.
Diêm Tiêu cao hơn Cố Lam, chân cũng dài hơn, nên tốc độ chạy trốn nhanh hơn hẳn.
Cố Lam định giãy …
nghĩ , thôi thì cứ cái “bao tải sống” nhờ xe , dù gì cũng tiện.
Thế là cô nhanh chóng từ bỏ ý định phản kháng.
Tư Hoán Văn chạy tới chỗ hai họ, mặt tái mét, mồ hôi chảy ròng ròng:
“Phía hình như thứ gì quỷ quái đang đuổi theo bọn ... Chạy nhanh lên! Số 001 với Hoa Dận chắc đang đợi ở cổng . Cảnh sát thì chờ Vân Triết xử lý xong dữ liệu.”
Diêm Tiêu mặt căng như dây đàn, ngoảnh đầu , chỉ trầm giọng :
“Chạy nhanh lên! Thứ đó thể khiến con mất hết ý thức.”
Những công nhân đang đuổi theo họ như thể thứ gì đó điều khiển, cả đám trông giống mấy xác sống đờ đẫn, nhưng ánh mắt thì cực kỳ hung dữ, cứ như ăn tươi nuốt sống khác .
Chú Lý Cố Lam lôi theo, do tư thế kéo lê nên hai chân ông gần như chạm đất. Ông cố vùng vẫy khỏi tay Cố Lam để tự cứu lấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-234-bat-tien-vuot-bien-moi-nguoi-tu-the-hien-ban-linh.html.]
Ông sợ đến phát , giọng run lẩy bẩy gào thét:
“Cứu với! Buông ! Đám oan hồn đang đuổi theo kìa! Chúng sắp c.h.ế.t ! Sắp ăn thịt ! Mau buông !”
Chú Lý càng gào, Cố Lam càng siết c.h.ặ.t t.a.y hơn.
Tên ít bí mật, giữ coi như món chiến lợi phẩm quý giá, bảo vệ thật kỹ.
Tốt nhất là đừng để ông c.h.ế.t sớm.
nghĩ kỹ thì, càng nhiều… càng dễ “diệt khẩu”.
Phía , thứ sương mù đen kỳ lạ nhân lúc trời tối và khí âm u lạnh lẽo mà dần lan rộng trong bóng đêm. Rất nhanh, một bàn tay đen sì từ trong bóng tối thò , túm lấy cổ chân của chú Lý.
Chú Lý hét ầm lên:
“Cứu với! Nó túm chân ! Nó kéo ! Cứu với!!”
Người ông lạnh toát, run bần bật.
Cố Lam thì thản nhiên :
“Nó túm chỗ nào thì... chặt chỗ đó là xong, gì to tát cả.”
Chú Lý run rẩy, răng va lập cập.
Túm chỗ nào... thì chặt chỗ đó...
Nếu nó chui đầu thì ...
Chưa kịp nghĩ tiếp, từ cổng công trường đột nhiên vang lên tiếng lớn như điên dại.
“Ha ha ha ha ha ——! Đây là bữa tiệc điên cuồng trong đêm đúng ?! Quá hoành tráng luôn! Cố Lam, đêm như , đương nhiên là cùng tận hưởng !”
Là Số 001 to từ cổng công trường, hai tay xách theo hai túi màu đen đỏ lạ lùng.
Sau tiếng điên loạn, sang hô với Cố Lam:
“Ném thứ trong tay em cho ! Nhanh lên!”
Cố Lam lúc vẫn Diêm Tiêu kẹp nên khó tay, Diêm Tiêu thả cô xuống thì thấy chú Lý bắt đầu biểu hiện bất thường — mắt trợn ngược, thở dốc, tứ chi cứng đờ.
Ông giơ tay định bóp cổ Cố Lam!
“Cơ thể cứng đờ thế ... Không lẽ sức mạnh cũng tăng theo?”
Cố Lam chẳng quan tâm chú Lý “mưu mô thâm sâu” cỡ nào, cô tóm lấy chân ông , xoay một vòng như ném bóng bầu d.ụ.c quăng mạnh về phía 001:
“Số 001, đỡ lấy!”
lúc , giọng trầm thấp của Hoa Dận vang lên trong đêm:
“Cố Lam, em hôn môi với Số 001 ? Hôn môi đấy hả? Ha…”
Hoa Dận đang ở cổng công trường, bên ngoài cũng kéo đến. Tóc dài xõa xuống lưng, ánh đèn đường chiếu từ phía khiến gương mặt chìm trong bóng tối.
Gương mặt đến mức kỳ dị ẩn ánh đèn như một bóng ma — nguy hiểm đáng sợ.
Anh khẽ chạm đầu ngón tay lên môi , Cố Lam đang sát bên Diêm Tiêu, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Thật giống như Diêm Tiêu, thể bóp nát xương cốt của Cố Lam…
Ngoài … đêm nay nhiều ma , liệu ăn ?
Hoa Dận nhịn l.i.ế.m môi, nụ của nhuốm màu m.á.u mà chính cũng nhận .
Lúc , chú Lý đang ném giữa trung, 001 chẳng thèm để ý Hoa Dận mà nhanh tay ném luôn túi m.á.u đen đỏ về phía ông !
“Bốp!”
Cái túi đầy m.á.u ch.ó đen đập trúng mặt chú Lý.
Cả ông bốc mùi tanh tưởi, ngã nhào xuống đất, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Số 001 vỗ tay, hào hứng với Cố Lam:
“Ồ, đúng như em thật, mấy con ma chỗ các em quả là đặc trưng dân tộc — cực kỳ sợ m.á.u ch.ó đen!”
Cố Lam cũng bật :
“ chỉ bừa thôi, ai ngờ trúng thật.”
Số 001 tiếp:
“ mà… cái cảnh ông chú m.á.u ch.ó đen b.ắ.n mặt, kiểu gì cũng giống… một tình yêu định mệnh!”
Tình yêu: … Ủa, cái gì cũng kéo vô hả?
Tư Hoán Văn cũng bật , vỗ tay tán thưởng cho Cố Lam. Nếu cùng vỗ tay vì tình yêu với cô thì càng tuyệt hơn.
Rõ ràng công trường đang dậy sóng vì ma quỷ.
mấy công nhân "ma nhập", và cả những sắp nhập nữa, cảm thấy… mấy đang ngoài cổng , khi còn đáng sợ hơn đám ma bên trong.
Cùng lúc đó, tại trụ sở cảnh sát.
Vân Triết đang giải thích với cảnh sát trẻ những gì suy luận từ dữ liệu thu thập ban ngày:
“Thông qua thuật toán loại … cộng thêm cái và cái … chúng thể tính mật độ từ bức ảnh . Chính là dựa phương pháp như …”
Cậu giơ điện thoại cho cảnh sát xem. Trên màn hình là một mớ công thức, ký hiệu phức tạp khiến ai cũng nhức đầu.
Vân Triết cực kỳ nghiêm túc.
Dựa hình ảnh, độ ẩm khí, mật độ hạt bụi, thể tích và vài chỉ khác, thể dùng để điều tra – ở thời đại của họ, đây là chuyện bình thường.
Cậu rõ ràng, nhưng chẳng ai hiểu nổi.
Anh cảnh sát trẻ xoa trán, cố hiểu:
“Ờm… cái thuật toán … dựa theo định lý nào ? học đến nỗi tệ, nhưng cái … chậm chút ?”
Vân Triết gấp đến mức vò đầu:
“ đang gấp đó!”
Anh cảnh sát trẻ bật :
“Gấp mà dùng giọng giả lập như robot văn ? Gấp cái kiểu gì kỳ ? Thôi , đang giúp, hiện trường chụp ảnh .”
“Cậu cứ tiếp , đây.”
Lúc , Vân Triết chỉ thấy hối hận. Đáng dùng giọng giả gọi báo nguy mới đúng, nên tự mặt thế .
Chủ nhân bên đang gặp nguy hiểm, còn bản thì…
Vân Triết: Mình vô dụng quá trời ơi QAQ