Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 241
Cập nhật lúc: 2025-11-25 19:06:23
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Lam cũng rõ cái “phòng mật thất” từ bao giờ. Cô Tư Hoán Văn âm thầm đẩy trong phòng tối như thể đang diễn cảnh “giấu yêu trong nhà bí mật”.
Dĩ nhiên, nếu Cố Lam tỉnh lúc đó, cô tuyệt đối cảm thấy như mấy cô vợ nhỏ yếu đuối trong phim . Cô sẽ nghĩ giống như một… cái xác, chuẩn lôi thiêu hoặc ném nhà xác.
Tư Hoán Văn lên kế hoạch cho căn phòng từ bao giờ thì ai . Sau khi đưa Cố Lam , ở mép giường, cúi đầu lặng lẽ gương mặt đang ngủ của cô.
Lúc nãy chạm cô, cảm giác mềm mại thật khiến khó quên. Tư Hoán Văn đưa ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi Cố Lam, phần môi mềm ấn lõm xuống một chút.
Sau đó, rút tay về, đôi môi như độ đàn hồi cao, bật trở đầy quyến rũ.
Ánh mắt Tư Hoán Văn dần trở nên sâu và tối.
“Cố Lam…”
Giọng còn nhẹ nhàng như thường lệ, cũng chẳng còn chút cợt nhả nào. Thay đó là âm sắc trầm thấp, như một con dã thú nhốt quá lâu, chuẩn bùng nổ.
Anh chỉ yên lặng cô như mà trong đầu giữ cô bên mãi mãi.
Ở đây… Cô là báu vật của , là con gái của riêng .
Trong phòng bật đèn. Ánh sáng duy nhất lọt chỉ là một khe nhỏ ở cửa, mờ mờ đủ soi rõ thứ.
Cấu trúc căn phòng gần như giống hệt bên ngoài. Nếu mới tỉnh dậy, chắc chắn Cố Lam sẽ khó nhận sự khác biệt.
Cửa sổ che kín bằng rèm nhung dày, bên ngoài cửa sổ còn bịt chặt bằng song sắt.
Tư Hoán Văn yên lặng một lúc, nhẹ nhàng cầm tay Cố Lam. Tay cô mềm, ấm, còn những vết chai nhỏ ở lòng bàn tay.
Anh đeo còng tay cổ tay mảnh mai …
Muốn khóa cổ chân đẽ bằng xích sắt…
Và nếu cái cổ mảnh đeo thêm vòng cổ… thì sẽ đến mức nào…
Không nghĩ tiếp nữa. Bóng đêm luôn khiến dễ sinh những suy nghĩ điên rồ.
Ở đây thấy tiếng động bên ngoài, nhưng Tư Hoán Văn rõ: đáng c.h.ế.t của chắc chắn đến.
“Đáng tiếc… Cố Lam, con gái của …”
“Nếu thể … Nếu thời gian thể … thì em nhất định …”
Giọng nhỏ dần, im hẳn. Anh cúi xuống hôn lên mu bàn tay Cố Lam, lưu luyến rời, đó mới dậy và rời khỏi căn phòng, đóng cửa .
Cánh cửa khép dần, ánh sáng duy nhất trong phòng cũng từ từ biến mất.
Cố Lam hình như cũng cảm nhận điều gì đó. Cô trằn trọc , tiếng xích sắt khe khẽ vang lên từ chỗ cô .
Bên ngoài phòng.
Ô Tư Tư chờ ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch. Cô gõ cửa hoảng hốt gọi lớn:
“Thiếu gia! Thiếu gia! Đại thiếu gia gọi phá cửa !”
“Thiếu gia, thiế—”
Tiếng gõ cửa bất ngờ dừng khi cửa mở.
Tư Hoán Văn ngay đó, một tay chống tay nắm cửa. Anh ăn mặc chỉnh tề với vest lịch lãm, dáng vẻ vô cùng chỉn chu, giống mới kéo ai phòng bí mật.
Mi giữa của nhướn lên, ánh mắt sắc như dao. Vẻ lịch thiệp quen thuộc giờ đây kèm theo một luồng khí áp kỳ quái, khiến cảm thấy ngột ngạt.
Anh chỉ im lặng Ô Tư Tư, khẽ cong môi, gì.
Không khí bỗng chốc yên lặng đến lạ thường.
Ô Tư Tư hiểu thấy sợ. Cô cảm giác thiếu gia hiện giờ khác lạ, bèn rụt tay , cúi đầu nhỏ:
“Thiếu gia… đại thiếu gia sẽ cho phá cửa…”
Tư Hoán Văn gật đầu, để tâm, bước ngoài. Trước khi rời , còn tiện tay khóa trái cửa .
Anh khẽ , đôi mắt sâu thẳm như vực tối, nhỏ:
“Cứ gọi cảnh sát . Phá cửa thì gọi cảnh sát.”
Ô Tư Tư hốt hoảng ngẩng đầu, “ mà…”
Tư Hoán Văn đầu , lạnh lùng cô .
“ mà cái gì? thì . À, tiện thể mang cho hai chai rượu. Nếu họ đến thì tiếp đãi cho đàng hoàng chứ.”
Ô Tư Tư dám cãi .
Nếu là đây, cứ thấy đại thiếu gia thôi là Tư Hoán Văn nổi điên, gì chuyện mời rượu? Mà nếu Cố Lam ở đây, chắc chắn sẽ ghen lồng lộn.
Giờ thì mời đại thiếu gia uống rượu? Không lẽ… định bỏ thuốc?
Ô Tư Tư nghĩ đến đây mà sợ đến nỗi dám gì nữa. Dù , khi Cố Lam c.h.ế.t, tính cách thiếu gia cũng trở nên kỳ quặc.
Cô chạy nhanh, còn Tư Hoán Văn đó chậm rãi chỉnh cà vạt.
Anh như “hội chứng đa nhân cách” kiểu Cảnh Vân Khuê, lẩm bẩm với bóng tối:
“Này, mi vẫn ở trong cơ thể đúng ? Ban ngày thì mi xuất hiện, gặp Ôn Kỳ Kỳ thì phát điên, đúng ?”
Dĩ nhiên ai trả lời.
Tư Hoán Văn bám tay vịn cầu thang, từ từ bước xuống.
Bên ngoài biệt thự, đang điên cuồng đập cửa. Tiếng đập lúc nửa đêm như tiếng của oan hồn đến đòi mạng. Giọng bên ngoài lạnh lùng vang lên:
“Tư Hoán Văn, đừng thử thách sự kiên nhẫn của .”
Tư Hoán Văn cánh cổng lớn, môi cong lên đầy lạnh lùng:
“Anh trai mi đến đấy. Mi thấy vui ? Mi tính chiếm lấy cơ thể lúc nào? Không chịu đúng …”
Anh lẩm bẩm bước xuống cầu thang, phớt lờ tiếng gào thét bên ngoài.
Anh bếp, lấy một con dao.
Khi cầm d.a.o lên, cơ thể như điều khiển, khựng một chút.
Tư Hoán Văn càng tàn nhẫn hơn, nghiêng đầu, cầm d.a.o do dự đưa lên tay . ngay khi mũi d.a.o chuẩn chạm mạch máu, tay bất ngờ khựng .
Anh bật nhẹ — càng lúc càng điên.
Một đàn ông trai phong lưu đang trong bếp cầm dao, mỉm nhẹ. Dáng vẻ khi còn đáng sợ hơn cả cái “Quỷ gõ cửa” , nhưng Tư Hoán Văn thì bận tâm.
Anh tiếp tục :
“Ta mi . Lần khi rời , cái tên 001 cố tình đ.á.n.h thức bọn dậy. Cậu , khi bọn rời khỏi thế giới , thực đời còn một phiên bản khác của .”
“Người từ thế giới khác chắc mi cũng từng qua, đúng ? Họ giống . Họ phận, năng lực mà bao giờ .”
“Tại một bình thường như ở cạnh những như chứ?”
Khóe miệng Tư Hoán Văn từ từ cong lên thành một nụ kỳ dị. Anh cầm con dao, đ.â.m thẳng cổ tay . Máu từ từ chảy xuống theo cánh tay. Anh thể cảm nhận như một luồng sức mạnh đang rút cạn khỏi .
Thế nhưng, vẫn ai quan tâm đến cả, cứ như thể chuyện đang chỉ là một trò tự biên tự diễn, tự điên loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-241.html.]
Tư Hoán Văn nhịn thở dài:
“Mi vốn chẳng quan tâm . Thật , mấy chuyện chỉ khiến bản trông như một thằng ngốc. nếu Cố Lam tỉnh , cô sẽ hiểu . Cô chắc chắn sẽ hiểu mà.”
“Thực … mi mới là Tư Hoán Văn, đúng ?”
“Ta luôn cảm thấy như vật thí nghiệm. Mỗi ngày đều sống y hệt như , nhưng cũng cứ suy nghĩ mãi... Ta là nhân vật chính, thì tại cả thế giới khởi động chỉ vì cái ch*ết của ?”
“Một lời giải thích là, khi c*hết, suy nghĩ của tạm dừng, lúc tỉnh thì là một khởi đầu mới. cũng thể, thực … chính là nhân vật chính.”
“Cái phòng thí nghiệm , chẳng mục đích chỉ là tạo một phiên bản ‘nhân cách’ phù hợp để sống trong ký túc xá thôi ?”
Ngay khi Tư Hoán Văn đến đây, vẻ như vô tình chạm đến một từ khóa nào đó, bên ngoài cửa, Tư Hoán Du đột nhiên đau đầu dữ dội. Anh ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u bắt đầu điên cuồng phá cửa.
Không hiểu sức mạnh của Tư Hoán Du đột nhiên tăng vọt, đập một phát cửa chống trộm lõm một lỗ lớn.
Cô nàng Ôn Kỳ Kỳ – mới xuyên tới, vẫn đang giả vờ bất tỉnh – thấy cảnh mà suýt ngất vì sợ.
Đậu xanh!
Đây chính là chồng của cơ thể cô đang mượn mà khỏe tới mức khủng khiếp thế . Lỡ như là kiểu chồng vũ phu thì đ.ấ.m một phát chắc bay luôn.
Bảo hệ thống bắt cô quyến rũ nhân vật phản diện, chứ tên “chính phái” chẳng giống chút nào.
Ngay lúc đó, hệ thống với giọng the thé của một đứa con nít hiện lên trong đầu cô:
"Cảnh báo! Cảnh báo! Mức độ hắc hóa của Tư Hoán Văn tăng thêm 10. Nếu hắc hóa , nhiệm vụ của cô sẽ thất bại, và cô sẽ xóa sổ! Mau chóng tiến hành công lược!"
Ôn Kỳ Kỳ hoảng hốt. Chuyện gì thế ? Sao tự nhiên Tư Hoán Văn hắc hóa?
Theo lời hệ thống, thì vẻ cái hồn ma của đàn ông mà Tư Hoán Văn từng yêu trở bên cạnh , nhưng vẫn yêu , khiến phát điên?
Dù nữa, cô thể c.h.ế.t !
Ôn Kỳ Kỳ vội vàng giả vờ mới tỉnh , từ từ mở mắt, đồng thời lặng lẽ lùi xa khỏi Tư Hoán Du, giọng yếu ớt hỏi:
“Chuyện gì ? Đầu em đau quá… Anh… ở đây?”
Tư Hoán Du thấy tiếng cô , từ từ ngẩng đầu lên. Theo thiết lập nhân vật, là si mê Ôn Kỳ Kỳ, là một "cún con yêu đơn phương", lẽ giờ chạy tới an ủi cô đầu tiên.
Đó là trong kịch bản cũ.
bây giờ, một lệnh ưu tiên khác mạnh hơn: Ngăn cho Tư Hoán Văn phát hiện sự thật!
Cơ chế bảo vệ của Tư Hoán Du kích hoạt. Anh chằm chằm Ôn Kỳ Kỳ, nhưng vì lý do đặc biệt, trong mắt còn chút dịu dàng nào mà chỉ còn tròng mắt đỏ rực như máu.
Ôn Kỳ Kỳ dọa suýt nữa bệt xuống đất.
“Anh… … gì ? Trông như ma …”
Tư Hoán Du hít sâu, thở dốc:
“Anh . Chỉ là… đang giận Tư Hoán Văn. Cậu em c.h.ế.t. Cậu thật sự em c.h.ế.t! Không thể tha thứ ! Anh tuyệt đối để bất kỳ ai tổn thương em!”
Ôn Kỳ Kỳ nghĩ cô nên cảm động sự si tình của đàn ông .
đáng tiếc nhiệm vụ của cô là quyến rũ đàn ông khác – còn là em trai của chồng xác nữa chứ – bằng chính thể vợ.
Người đàn ông đúng là quá nhiệt tình .
Ôn Kỳ Kỳ cũng nên phản ứng cho . Cô liếc cánh cửa phòng đang đóng chặt, thử :
“Dù thì… cứ . Em nghi ngờ… nghi ngờ ma nhập! Phải xem thử thế nào!”
Thật cô cũng đang định tìm cơ hội tiếp cận Tư Hoán Văn, mà Tư Hoán Du chịu hợp tác cho lắm.
Nghe , Tư Hoán Du càng thêm cố sức đập cửa mạnh hơn.
Máu từ tay chảy đầm đìa, nhưng quan tâm. Còn Ôn Kỳ Kỳ – xuyên tới – thì cũng để tâm. Cửa dần đập lún xuống, m.á.u dính đầy tay nắm và vách cửa.
Tư Hoán Du đau đầu nổ tung. Nhiều lúc cảm thấy như là chính nữa. Cứ như một chương trình lập trình sẵn, mấy chuyện kỳ quái với sức mạnh bình thường…
trong mê man, vẫn cảm thấy đúng, cứ theo tiếng gọi trong lòng.
Đau cũng chẳng ...
Toàn như tê liệt.
Trong lúc điên cuồng phá cửa, cánh cửa cuối cùng cũng từ từ mở . Tư Hoán Văn, vẫn tươi như một kẻ biến thái, xuất hiện.
Đèn trong phòng sáng choang.
Dưới ánh đèn pha lê sang trọng chiếu xuống, thứ trong biệt thự đều gọn gàng, sạch . Cảnh tượng càng khiến Tư Hoán Du – với đôi tay đầy m.á.u – trông giống như một con quỷ từ địa ngục bò lên.
Tư Hoán Văn liếc Tư Hoán Du bằng ánh mắt lạnh băng, đột nhiên ôm chầm lấy Ôn Kỳ Kỳ.
“Kỳ Kỳ, nhớ em lắm… Biết em đến tìm , vui lắm… Kỳ Kỳ…”
Ôn Kỳ Kỳ ngờ Tư Hoán Văn hành động như với .
Chẳng còn thích cô nữa ? Đã còn hắc hóa?
Cô lặng , dám nhúc nhích, cũng dám lên tiếng. Cô lén liếc sang Tư Hoán Du đang bất động bên cạnh.
Anh siết chặt tay, giơ nắm đ.ấ.m lên định tấn công Tư Hoán Văn.
ngay lúc sắp nổi điên, nguồn sức mạnh kỳ lạ bỗng biến mất. Anh như một tên hề vô dụng, đ.ấ.m lên đầu Tư Hoán Văn nhưng nhẹ nhàng chặn .
Tư Hoán Văn bằng ánh mắt đầy châm chọc:
“Với chút sức lực đó mà cũng đòi đ.á.n.h ? Tỉnh , về quê bán khoai lang đỏ .”
Rồi sang Ôn Kỳ Kỳ, nở nụ dịu dàng:
“Đừng ngoài đó nữa, bên ngoài lạnh lắm. Vào nhà , chuyện gì trong . Anh chuẩn sẵn rượu vang ngon cho em .”
Ôn Kỳ Kỳ cố gắng thích nghi với cốt truyện đổi chóng mặt . Cô cúi đầu tay áo sơ mi trắng của Tư Hoán Văn – nơi m.á.u đang thấm đẫm.
chẳng vẻ gì là đau đớn để ý. Khi thấy ánh mắt cô , còn mỉm – một nụ kỳ quái khiến cô tự chủ liên tưởng đến tên g.i.ế.c biến thái.
Toàn Ôn Kỳ Kỳ run lên.
Cô hỏi hệ thống trong lòng:
“Cái nhân vật phản diện là kiểu gì ? Không là loại g.i.ế.c giấu xác trong nhà chứ?”
Cô dần nhận , thứ… chẳng giống với những gì nghĩ ban đầu.
Hệ thống im lặng. Nó đang nhận tín hiệu từ ý chí thế giới. Một lát , cái giọng như vịt bóp cổ của nó vang lên:
“Cạc cạc cạc ca! Cáp cáp cáp! Kệ là loại phản diện gì, cô cứ lo công lược là !”
Ôn Kỳ Kỳ: …
Cái hệ thống vấn đề nặng thì ?
Cùng lúc đó, trong căn phòng tối lầu, một đang mê man bỗng chậm rãi mở mắt, khẽ thở dài:
“ như dự đoán, bạn cùng phòng vẫn luôn hại …”