Khương Nguyệt: “Ồ, thừa nhận là giấu .”
Nhân viên bán hàng tức giận: “Sao cô thế!”
Khương Nguyệt: “ gọi điện thoại ?”
Nhân viên bán hàng thể ngăn cản, nhường chỗ, Khương Nguyệt bấm một dãy , toát mồ hôi lạnh, vội vàng cúp điện thoại. Người phụ nữ thực sự gọi điện đến bộ phận phân phối của hợp tác xã, nếu như bên thực sự đến kiểm tra, công việc của sẽ giữ .
“Bà cô ơi!” Nhân viên bán hàng sốt ruột, rút một tờ năm hào từ quầy, đích nhét tay Phó Giang Hà: “Xin bé, là đúng, oan cho , xin .”
Phó Giang Hà liếc Khương Nguyệt, nhận tiền của , chỉ Giang Đông Tuyết: “ tiền của !”
Giang Đông Tuyết đeo túi chuẩn , nhân viên bán hàng chặn .
“Này, định gì!”
“Mua bánh mì tám hào để màu, tham lam năm hào tiền của trẻ con, hổ , đưa đây!” Nhân viên bán hàng giật lấy túi của Giang Đông Tuyết, tìm tờ năm hào nhàu nát, trả cho Phó Giang Hà: “Xin bé, mau cầm lấy.”
“Cậu ai màu!” Trước mặt , Giang Đông Tuyết mất hết mặt mũi, túm lấy nhân viên bán hàng: “Nói chuyện kiểu gì thế, mau xin , nếu sẽ khiến thể ở đây nữa!”
Cũng xem đây là địa bàn của ai, cô chỉ cần chào hỏi chú một tiếng, đuổi một nhân viên của điểm cung cấp còn dễ như trở bàn tay .
Cô định nổi giận thì thấy một bóng cao lớn bệnh viện từ cổng chính.
Là đàn ông đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-114.html.]
Để thấy, còn tưởng cô là tính toán từng li từng tí.
Hừ, chấp các .
Cô vội vàng vuốt tóc, tô son chiếc gương nhỏ quầy hàng, mặc kệ những lời bàn tán của những xung quanh, đeo túi xách đuổi theo.
Khương Nguyệt hài lòng, bảo hai đứa nhỏ đến hợp tác xã chọn hai món đồ ăn vặt ăn, còn cô gọi điện đến trạm thu mua phế liệu.
Người điện thoại là một phụ nữ trung niên, thái độ mấy , hỏi han mãi mới điều kiện của Khương Nguyệt tệ, lúc mới đồng ý cho cô đến phỏng vấn, hẹn sáng thứ Hai tuần lúc tám giờ.
Khương Nguyệt nhếch miệng, một vị trí công nhân tạm thời ở trạm thu mua phế liệu, như là chính thức lắm .
...
Phó Linh dẫn Tiểu Quả và Bình An ngoài mua đồ ăn, khi trở về thì hai em biến mất. Cô nảy sinh dự cảm lành, hỏi chồng: “Hai đứa trẻ ?”
Bà Trương lạnh lùng : “Thằng nhóc ăn trộm tiền của , nó vài câu, nó tự chạy mất!”
Một huyện lớn như , hai em quen ai, chạy mất thì !
Nỗi hoảng sợ lớn lao chiếm lấy lý trí của Phó Linh, con mất , cô ăn với em trai thế nào!
“Sao các để chúng ngoài! Chúng còn nhỏ như !” Cô đẩy chồng một cái: “Anh trông cháu kiểu gì thế, còn mau tìm!”
Chồng cô là Trương Quang Lượng mặt đập mạnh chai rượu xuống bàn: “Tại trông cháu cho nhà cô!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không cô về chia gia sản ? Không chia gì, còn dẫn về hai đứa con hoang.” Anh thấy đứa bé gái mặc áo len mới trong lòng Phó Linh, nhận đây là do Phó Linh đan, tức giận : “Không mang đồ về nhà, còn mang đồ từ nhà , nhà họ Phó các đúng là hèn hạ, hai đứa con hoang cũng giống cô, thấy đồ là chịu , còn ăn trộm tiền của , đúng là đồ vô tích sự!”