Phó Linh cầm cuốc, ngại ngùng: “Em dạo , chị ở nhà san phẳng đất.”
“Hiếm khi rảnh rỗi một ngày dạo, đất thì lúc nào cũng thể san mà.”
Dì Hồng cũng : “ , chợ phiên nhiều thứ ho lắm, còn cả biểu diễn tạp kỹ, bán đồ ăn vặt, nửa tháng mới một , dẫn bọn trẻ xem cùng.”
Bình An ngước mắt đầy mong đợi.
Tiểu Quả nuốt cháo trong miệng, cơ thể thơm mùi sữa lao tới, ôm lấy cổ Khương Nguyệt: “Muốn xem, Tiểu Quả xem!”
“Đi, ăn xong chúng cùng !” Khương Nguyệt cô nhóc mềm mại trong lòng tan chảy, đồng ý ngay, trêu Phó Linh: “Em chỉ thể dẫn theo một đứa trẻ, chị nỡ để Bình An ở nhà với chị ?”
Nghe thấy gọi tên , Bình An căng thẳng cúi đầu, hình như cô bé gây phiền phức cho .
Phó Linh do dự. Thấy vẻ mặt của Bình An, lòng cô đau như cắt.
Cô sống cuộc sống của trong sợ hãi và rụt rè nhưng cô thể để con cũng trở nên như .
Cô chịu nổi sự mềm mỏng của Khương Nguyệt, gật đầu đồng ý.
Khương Nguyệt ăn vội bữa cơm, nhớ đến vết thương của Phó Linh vẫn bôi thuốc, tối qua Phó Linh ngủ sớm, thuốc để bếp lò trong bếp, cô mang .
“Lại đây, em bôi thuốc cho chị .”
“Thôi, vết thương của chị đáng kể gì, ngủ một giấc là khỏi !”
Khương Nguyệt vui: “Thuốc là Đình Xuyên bỏ tiền mua, nếu chị dùng, chẳng là lãng phí ?”
Quả nhiên, chỉ cần nhắc đến tiền, Phó Linh lập tức theo. Bôi thuốc xong, cả nhà sửa soạn xong xuôi, khóa cửa chuẩn lên đường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Nguyệt bế Tiểu Quả, Phó Linh lo lắng: “Lưng em thương , để chị bế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-129.html.]
Quả nhiên là con gái thành phố, da trắng nõn nà, chú ý nhiều hơn, thể để cô thương.
“Không , em chậm một chút là .” Khương Nguyệt .
Cô từng ông nội kể về chợ phiên những năm bảy mươi tám mươi, thường tổ chức ở những con đường chính đông đúc của huyện, thể kéo dài đến hai con phố.
Vài năm xóa bỏ, hai năm nay chính sách nới lỏng hơn một chút, chủ yếu là dân gần đó mang nông sản và lâm sản trong nhà bán, đổi chút tiền để trang trải cuộc sống.
Vừa mới chuyển nhà, còn thiếu nhiều thứ, cô xem đồ rẻ nào thể mua .
...
Cổng khu gia thuộc.
Giang Đông Tuyết mặc chiếc áo len hồng mới tinh, đeo túi xách da nhỏ.
Nhìn thấy khu gia thuộc rộng lớn, còn lính gác gác ở cổng, tưởng tượng cô thể sống ở nơi như thế , đều lính gác canh giữ, thật oai phong.
Cô tan uốn tóc xoăn thời thượng, đợi dì ruột, cô đến một bước. Cô định dạo một vòng trong khu gia thuộc, xem thử môi trường ở đây, đến trưa sẽ cùng dì ruột đến nhà Phó Đình Xuyên.
“Đứng , xin xuất trình giấy tờ tùy .” Lính gác chặn cô .
Giang Đông Tuyết vuốt tóc mái, kiêu kỳ : “ đến tìm .”
“Tìm ai?” Lính gác chút khách sáo: “Bảo đó đón cô.”
Cô thể để Phó Đình Xuyên đón, hẹn xem mắt buổi trưa, cô đến sớm như , quá mất giá.
“Không tìm thấy thì , xa .”
Giang Đông Tuyết mất mặt, vẻ mặt ngượng ngùng, ngờ nơi nghiêm ngặt như , cô hối hận vì đến sớm như .