“Cậu , tức giận thế ! đưa về !” Vương Lệ Bình vội vàng đỡ bà lão, ba bước thành hai bước nhanh ngoài, sợ rằng nếu chậm một chút, Phó Đình Xuyên sẽ hỏi đến chuyện tiền bạc.
“Khoan !” Khương Nguyệt thể để họ dễ dàng rời : “Mẹ , Đình Xuyên giờ thu nhập, cả nhà thể sống bằng gió trời . Mẹ xem thể trả chút tiền lương cho chúng con ?”
Bà nội Phó ôm n.g.ự.c lóc: “Cô ép c.h.ế.t ! Số tiền lương đó còn đủ nuôi ba đứa nhỏ, gì còn tiền nữa!”
Những hàng xóm thể nhịn nữa: “Nhận tiền lương nhiều năm như , còn một xu?”
“Tất nhiên là đưa hết cho nhà lão út .”
“Năm nay lão đại còn tranh chức đội trưởng, như thế, đội trưởng mà thiên vị thôi.”
Nhìn thấy sắc mặt bà nội Phó tái nhợt, Khương Nguyệt nhẹ nhàng : “Tiền lương thể , nhưng hôm nay chị cả lấy đồ của nhà , trả , nhà hết gạo .”
Trước mặt hàng xóm, nếu chịu trả , hôm nay bà nội Phó và Vương Lệ Bình chắc chắn thể yên , mà còn ảnh hưởng đến cuộc tranh cử của lão đại.
Bà nội Phó nghiến răng, véo Vương Lệ Bình một cái: “Mày đúng là đồ ngu ngốc, mau mang bao gạo đến đây!”
Khương Nguyệt thêm : “Thêm bình dầu nữa nhé, cần xào rau chứ! Còn thùng đồ hộp, cần mang hết, để cho Hổ Tử hai hộp là .”
Nhìn thấy sắc mặt bà nội Phó và Vương Lệ Bình tức đến tái xanh, Khương Nguyệt khỏi thấy hả hê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-15.html.]
Sau khi bà nội Phó vội vã rời , Khương Nguyệt sang những hàng xóm đang xem, : “Để chê , đây hiểu chuyện, phiền ít. Nhân lúc Đình Xuyên trở về, hai ngày nữa sẽ lên thành phố mua thịt cá, mời đến nhà ăn bữa cơm. Đình Xuyên sẽ mời .”
Cô hào phóng mời khách, nụ tươi tắn gương mặt tròn trịa, khác xa với vẻ chua ngoa đây. Sau chuyện hôm nay, những hàng xóm bắt đầu cái khác về cô, khỏi nghĩ rằng đây họ lẽ hiểu lầm Khương Nguyệt.
Xét cho cùng, họ tiếp xúc nhiều với cô, hầu hết những gì đều qua lời bà nội Phó.
Bà nội Phó vốn thích buôn chuyện, khi đây họ bà lừa.
Khương Nguyệt, thanh niên trí thức từ thành phố, dù đây đôi chút chua ngoa và lười biếng thì cũng điều gì quá lớn.
“Anh ba, bảo chị dâu nấu thịt , em ăn thịt ba chỉ!” Cậu bé Hắc Đản nhà hàng xóm lên tiếng, bình thường với hai đứa nhỏ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chị Mã hàng xóm đá nhẹ bé: “Thịt ba chỉ chị dâu cả lấy hết , thấy ? Thằng nhóc, mau về ngủ !”
Khương Nguyệt vui vẻ đáp: “Yên tâm, chắc chắn sẽ thịt!”
Chị Mã thêm: “Sau lão tam còn thu nhập, hai nên tiết kiệm. nghĩ bữa mời khách cứ hoãn , đợi thứ định hơn hẵng .”
Cô thật lòng nghĩ cho họ, dù đây ưa Khương Nguyệt, nhưng hôm nay thấy , cô nghĩ Khương Nguyệt cũng tệ như nhà bên .
Nếu Khương Nguyệt sống với lão tam, ba đứa trẻ theo họ cũng sẽ hơn ở với bà nội Phó.
Mã Ái Mai thật sự đang nghĩ cho gia đình họ. Phó Đình Xuyên trở về từ quân đội, với tình hình , đến bữa ăn cũng là vấn đề, còn mời khách .