Chủ nhiệm Vương: “Cụ thể là thế nào?”
Trường tiểu học quân khu chỉ nhận con em trong khu vực, nếu đóng góp lớn thì thể dành thêm một suất cho con em họ hàng.
Ông nhớ phụ nữ tên Dương Quyên , là họ hàng của hùng Phó Đình Xuyên, Phó Đình Xuyên nổi tiếng trong quân khu địa phương, hơn nữa họ hàng của hùng vốn là đối tượng quan tâm đặc biệt, con trai cô đứa trẻ khác đánh, mặc dù đánh trong trường nhưng tìm đến đây thì ông cũng thể quan tâm.
Dương Quyên: “ đưa Cường Tử chụp ảnh, thằng nhóc xếp hàng chúng , thấy chúng chụp ảnh chậm, những cởi quần áo con trai , còn đánh , còn kịp mắng hai câu, em trai nó bố nó là quân nhân, sẽ cho chúng dễ coi, ông xem, đây chẳng là vô pháp vô thiên !”
Chủ nhiệm Vương lạnh mặt đánh giá đứa trẻ cô lôi đến, mặc quân phục mới, còn tô cả má hồng, đôi mắt âm u, trông giống đứa trẻ ngoan.
Ông lạnh lùng hỏi: “Tên là gì? Lớp mấy? Bố là ai?”
Phó Tiểu Sơn chỉ liếc ông một cái, gì.
Dương Quyên tức giận: “Hỏi mày đấy, đồ thỏ đế.”
“Phi!” Phó Tiểu Sơn nhổ một bãi nước bọt mặt Dương Quyên.
“Tao đánh c.h.ế.t mày!” Dương Quyên giơ tay tát cho bé một cái, thấy chủ nhiệm Vương , cô liền mách lẻo: “Ông xem xem, đây là tiểu lưu manh thì là gì! Nếu trường các ông mà giữ loại trẻ con , chẳng sẽ hư những đứa trẻ khác !”
“Hôm nay thế nào cũng cho một câu trả lời! Con trai nó đánh hỏng , bắt phụ nó đến đền tiền, còn nữa, đuổi học nó ! Không thể để một con sâu rầu nồi canh .”
“Nhìn tuổi đứa trẻ , chắc là học sinh lớp một.” Chủ nhiệm Vương đau đầu, lớp một mấy chục đứa trẻ, ông nhớ đứa nào: “Giao nó cho , sẽ bảo phụ nó đến đón.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-162.html.]
Dương Quyên: “Hôm nay việc thể đợi ở đây , ông trông chừng nó cho , nó đánh hỏng con trai , bắt nhà nó đến đền tiền! Nếu sẽ ngày nào cũng đến đây gây chuyện.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Yên tâm, sẽ tha cho nó.”
Chủ nhiệm Vương định túm lấy Phó Tiểu Sơn, ai ngờ thằng nhóc như mọc mắt ở lưng, trơn như lươn, chạm đất cắn ông một cái, nhân lúc ông để ý, liền chuồn mất.
“Thằng ranh con, cho tao!”
Phó Tiểu Sơn cắm đầu chạy, bé thể bắt , chỉ cần bé chạy thoát, bọn họ sẽ tìm bố, bé thể mất mặt bố.
Xung quanh chật ních hóng chuyện, vô bàn tay to chìa định chặn bé , bé thấy khe hở liền chui qua, từ khe hở giữa hai chân của mà thoát ngoài.
Bỗng nhiên, Phó Tiểu Sơn vấp chân, một đôi tay chặn , ngã nhào một cái ôm mềm mại.
Không thể để bắt , thể để bắt !
Cậu bé liều mạng giãy giụa.
“Anh!”
Theo tiếng gọi ngọt ngào, bé ngẩng đầu lên, liền thấy một khuôn mặt quen thuộc đang lo lắng .
Khương Nguyệt sợ hãi, ôm chặt lấy Phó Tiểu Sơn: “Trời ơi, thật sự là con, con ở đây! Em trai ?!”
Cô mua kẹp tóc cho Tiểu Quả, thấy giữa đám đông đang cãi , hình như là vì trẻ con đánh , phụ đến trường mách lẻo.