Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 174

Cập nhật lúc: 2025-03-19 14:24:16
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hai cứ chuyện, mua ít nước tương.” Khương Nguyệt đặt rau khô xuống, dặn Phó Linh giúp nấu cháo, cầm ví tiền định ngoài.

“Để .” Phó Đình Xuyên chặn cô .

“Không cần , mua gì .”

Ngoài nước tương, cô còn xem thịt , Nguyên Dã mang nhiều thứ đến như , thể chỉ chiêu đãi ăn đồ thừa.

Hơn nữa là ảo giác , cô luôn cảm thấy ánh mắt Nguyên Dã cô luôn mang theo vẻ dò xét, khiến cô lạnh sống lưng.

Trong nguyên tác, Nguyên Dã công tác tình báo, cô trở thành đối tượng điều tra của .

Thay vì ở một với Nguyên Dã và điều tra như một nghi phạm thì cô thà ngoài mua thức ăn.

Lúc , điểm cung cấp trong khu gia thuộc bán hết sạch, cách ngã tư xa một hợp tác xã cung ứng, cô quyết định bộ đến đó.

Hợp tác xã cung ứng chỉ còn một nội tạng lợn, gan lợn phổi lợn, Khương Nguyệt kịp do dự, nếu do dự thêm một lúc nữa thì ngay cả những thứ cũng còn.

Về nhà thể một đĩa phổi thái mỏng trộn, một đĩa gan lợn xào.

Những hạt đậu phộng quầy trông giống như mới hái mùa thu năm nay, còn dính đất, loại tươi ngon, thể mua một ít về đậu phộng luộc.

Trẻ con thể ăn vặt, còn thể cho Phó Đình Xuyên và Nguyên Dã nhắm rượu.

“Đậu phộng bán thế nào?”

Trong cửa hàng chỉ một nhân viên, đang bận cân thịt cân rau cho khách khác.

Từ cửa một nhân viên mặc đồng phục, đội mũ che kín mặt , trực tiếp lấy giỏ đựng đậu phộng cho cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-174.html.]

Thấy đựng gần đầy giỏ, Khương Nguyệt hoảng: “Đừng, cần nhiều thế, còn giá mà, sợ đủ tiền.”

Khương Nguyệt định ngăn nhưng ngay đó, nhân viên đó nắm lấy cổ tay cô, kéo cô rèm cửa.

Đây là một căn phòng nhỏ, cửa mở toang, bên ngoài đặt hai thùng nước vo gạo, là một con hẻm .

Con d.a.o găm lạnh lẽo áp lên cổ cô.

“Đừng nhúc nhích, đừng kêu lên.”

Khương Nguyệt sửng sốt, khi nhận giọng bên tai là của ai, cô lập tức toát mồ hôi lạnh.

“Vương Tiền! Anh gì!”

Vương Tiền dùng sức, cô rõ ràng cảm thấy cổ đau nhói.

Cái miệng nhớp nháp của áp sát mặt cô, giọng lạnh lẽo như con rắn trong rãnh nước.

“Không gì cả, vợ chồng một ngày ân nghĩa trăm ngày, chúng cũng coi như là vợ chồng hờ, cô hại đến nông nỗi , tìm ông chồng sĩ quan của cô xin ít tiền tiêu xài, quá đáng chứ.”

khinh! Ai là vợ chồng với... ưm!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cổ đau nhói, m.á.u chảy .

Vương Tiền bóp cằm cô, lạnh lùng : “Ông chồng sĩ quan của cô mà chúng từng lăn lộn ruộng ngô, tức c.h.ế.t nhỉ. định kể chuyện của chúng cho , còn tuyên truyền cho cả quân khu , để đều chúng ngủ với , Khương Nguyệt cô là một con điếm!”

Cổ thể cứa rách, cảm giác đau nhói chiếm lấy thần kinh của Khương Nguyệt, trán cô rịn một lớp mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn.

Đầu cô ong ong, rõ Vương Tiền đang gì bên tai.

“Chờ lúc cô đơn độc thật dễ, để chờ lâu quá!” Vương Tiền bóp eo cô, dịch con d.a.o găm xuống, để trứ hông cô, trông giống như đang ôm cô từ phía : “Đi gọi điện cho chồng cô, bảo mang tiền đến. Đừng giở trò, nếu đừng trách cho cô c.h.ế.t thây.”

Loading...